Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thứ chết tiệt! Trộm chân khí thì thôi, còn dám gọi thẳng tên của chị, tin bà đây đánh chết em không!”

Liễu Yên Nhi cực kỳ phẫn nộ, cởi giày ra đánh thẳng lên người Lục Vân.

Thẩm Tĩnh Nghi trợn mắt há hốc mồm mà nói: “Rốt cuộc các người đang đùa giỡn hay thật sự đánh nhau vậy?”

“Cô xem tôi có giống đùa giỡn không? Cô Thẩm tôi nói cho cô biết, tên nhãi họ Lục này căn bản không xứng với cô, nếu cô còn khăng khăng muốn ở bên cạnh nó thì kiến nghị cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, bởi vì cả bà đây còn có khả năng đánh chết nó đây mà!”

Liễu Yên Nhi tức giận thật thì rất đáng sợ, đuổi theo Lục Vân đánh một trận, thẳng đến trên người Lục Vân đầy dấu giày, trên cánh tay đầy dấu răng, trên mặt cũng đầy dấu son thì Liễu Yên Nhi mới thở phì phì ngồi trở lại sô pha.

Cô đưa đôi tay ôm ngực, vai ngọc run run, quay đầu đi không nhìn Lục Vân lấy một cái.



Cô thật sự tức giận!

Đây là lần đầu tiên Lục Vân nhìn thấy Liễu Yên Nhi giận đến vậy, hắn biết hôm nay mình làm hơi quá trớn.

Đổi vị trí mà suy ngẫm, nếu chân khí mình thật vất vả mới cô đọng ra đột nhiên bị người ta cướp đi, Lục Vân cũng sẽ rất phẫn nộ.

“Chị Yên Nhi, em…”

“Đừng gọi tôi là chị Yên Nhi, Liễu Yên Nhi này không có quan hệ gì với cậu cả!”

“Người chị tốt của em…”

“Ai là chị cậu, bà đây cắt đứt quan hệ với cậu, cút được bao xa thì cút cho tôi!”

“Nhưng căn nhà này là Thẩm Kim Hoa thuê cho em mà.”

“…”

Thao tác tệ hại của Lục Vân làm Thẩm Tĩnh Nghi sợ ngây người, có ai dỗ dành con gái như anh không?

Quả nhiên Liễu Yên Nhi nghe xong những lời này thì giận dữ đứng dậy: “Được, đây là căn nhà người khác thuê cho cậu, Liễu Yên Nhi này không xứng ở đây, vậy tôi đi ngay!”

Liễu Yên Nhi nói xong thì muốn tông cửa xông ra.

Nhưng lúc này, Lục Vân bỗng sải bước vọt qua, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Liễu Yên Nhi từ phía sau, nói: “Chị Yên Nhi, em biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa.”

Rõ ràng đã nói phải bảo vệ các chị, mà mình lại chọc chị Yên Nhi tức giận như vậy, trong lòng Lục Vân cũng rất khó chịu. Xem ra đôi lúc cũng không nên đùa quá trớn được.

“Cậu buông tôi ra!”

“Không buông.”

“Tôi cắn cậu!”

“Chị cắn đi, chỉ cần chị hả giận thì cứ dùng sức cắn.”

Vì thế Liễu Yên Nhi thật sự dùng hàm răng trắng tinh của mình cắn lên cánh tay đang ôm lấy cổ cô, hơn nữa còn dùng sức cắn, mượn cách này trút hết phẫn nộ và tủi thân trong lòng ra.

Chân khí cực cực khổ khổ tích góp lại đột nhiên hết sạch, đổi lại là ai cũng cảm thấy phẫn nộ và uất ức. Liễu Yên Nhi là người thần kinh thô mà cũng suýt tức đến bật khóc.

Cắn chết em cắn chết em!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK