Mục lục
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Kiến giận dữ nói: “Đao Hàn Nguyệt là cha tôi tặng, dù phẩm chất không bằng kiếm Uông Húc, nhưng cũng không kém bao nhiêu, anh lại dám nói nó là rác rưởi?”

Lục Vân không để ý đến gã mà yên lặng nhìn chăm chú vào Ngô Thụy, hỏi lại: “Ông có tin hay không?”

Ánh mắt Ngô Thụy lấp lóe.

Giây lát sau, mặt ông ta lạnh đanh lại và nói: “Cậu nói Lâm công tử vu khống cậu, có chứng cứ không?”

“Không có.”

“Nếu không có chứng cứ thì cậu bảo tôi tin như thế nào?”

Lục Vân dừng một chút, nghĩ thầm thật là càng ngày càng thú vị, thế là mở miệng nói: “Lâm Kiến nói tôi giết người cướp của cũng chỉ là lời nói một phía thôi, sao ông không đòi chứng cứ của hắn?”

Ngô Thụy nhìn về phía Lâm Kiến, rất nhanh lại dời mắt đi rồi khóa chặt Lục Vân lần nữa.

“Trước khi đến tôi đã hiểu sơ qua tình hình, vết thương trên người Lâm công tử là do đao Hàn Nguyệt gây nên, lại trùng hợp rơi vào tay cậu, cho nên…”

“Cho nên con mẹ nó ông đừng có nói nhảm nhiều như vậy, muốn làm gái cũng đừng giả vờ giả vịt lập đền thờ trinh tiết gì!” Lục Vân không khách sáo mà cắt ngang lời Ngô Thụy nói.

Sao hắn lại nhìn không ra Ngô Thụy này đâu phải muốn xem ai đúng ai sai, rõ ràng là muốn tìm lý do để yên tâm thoải mái mà đối phó mình thôi.

Đây không phải là hành vi làm gái còn lập đền thờ trinh tiết sao?

Lục Vân lười nói nhảm với ông ta tiếp.

Trước đó nói nhiều như vậy chỉ muốn thăm dò xem rốt cuộc Ngô Thụy này có phải người hiểu chuyện hay không.

Hiện tại xem ra là không phải.

Thất vọng, Lục Vân cực kỳ cực kỳ thất vọng.

Gương mặt Ngô Thụy âm trầm, bỗng quát chói tai một tiếng: “Làm càn! Hiện tại tôi có lý do tin tưởng Lâm công tử nói không sai, cậu là muốn giết người cướp của!”

Nghe thấy lời này, Lục Vân cười.

Thật buồn cười!

Ông ta kiên định mà chụp cái mũ này lên đầu mình chỉ vì mình chống đối lại một câu?

Quả nhiên là cùng một giuộc!

Lục Vân không giải thích nữa mà hơi nhíu mày, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Ngô Thụy hừ lạnh một tiếng, khí tức càng ngày càng lạnh lẽo, đột nhiên nhanh chân đi về hướng Lục Vân, hiên ngang chính nghĩa mà nói: “Tất nhiên là lấy lại công bằng cho Lâm công tử.”

“Giọi cho một câu lấy lại công bằng.” Nụ cười trên khóe miệng Lục Vân càng ngày càng tươi.

Đây vốn là một nụ cười thương hại, nhưng trong mắt mọi người chung quanh nó lại giống như cười khổ, cười bất đắc dĩ.

Long Diệc Tuyết lòng nóng như lửa đốt, vội giải thích: “Tiền bối, chuyện này không phải như ngài nghĩ đâu, tôi cảm thấy phải điều tra chân tướng ra trước mới quyết định.”

Không phải Long Diệc Tuyết ngây thơ, cô cũng nhìn ra kỳ thật Ngô Thụy là cùng một bọn với Lâm Kiến, nhưng cô vẫn muốn giãy dụa lần cuối.

Cô không thể trơ mắt nhìn Lục Vân chết ở chỗ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK