Tuy nhiên vào lúc này, Lục Vân lại do dự và đứng yên một chỗ một hồi. Cuối cùng ngay cả Liễu Yên Nhi cũng không chịu nổi nữa. Cô lao vào, tóm lấy Lục Vân và nói: “Tiểu Lục Vân, em đúng là tra nam, không dám tán người ta hả?”
Lúc này, Lục Vân còn tưởng cô bị chị cả nhập vào, cầu xin tha thứ: “Chị Yên Nhi, mau buông em ra, đau quá!”
“Hừ, đáng đời, ai bảo em gái gú bên ngoài khắp nơi.” Liễu Yên Nhi cả giận nói.
Vậy là chị đang trách em lăng nhăng hay là trách em không biết tán tỉnh?
Thực ra, chính bản thân Liễu Yên Nhi cũng không rõ.
Trong lòng cô cũng rối bời.
“Cô là ai?”
Khi Thẩm Tĩnh Nghi nhìn thấy một người phụ nữ đột nhiên lao vào từ ban công, thậm chí người đó vô cùng xinh đẹp khiến cho cô ta giật mình, cảm giác chuếnh choáng say cũng biến mất.
Mùi nước hoa rất quen thuộc.
Hóa ra là mùi của cô gái này để lại.
Lục Vân chắc chắn biết đến sự tồn tại của người phụ nữ này nhưng hắn cố tình giấu đi.
Giờ khắc này, Thẩm Tĩnh Nghi cảm thấy trong lòng đau nhói, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Ban đầu, Liễu Yên Nhi nhìn Thẩm Tĩnh Nghi với ánh mắt ăn miếng trả miếng nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Thẩm Tĩnh Nghi, trái tim cô chợt dịu lại: “Cô Thẩm, tôi là chị ba của Lục Vân. Có thể là cô chưa gặp tôi nhưng chắc là Lục Vân đã nhắc về tôi với cô rồi.”
Vốn dĩ Thẩm Tĩnh Nghi là người rất kiêu ngạo. Chí ít là ở Giang Nam này, không có thanh niên nào có thể khiến cô có thể rung động.
Nhưng kể từ khi gặp Lục Vân, mọi thứ đã thay đổi.
Một người dù kiêu ngạo tới đâu cũng sẽ trở nên cẩn thận từng li từng tí, thậm chí là khiêm tốn trước mặt người mình thích.
Thẩm Tĩnh Nghi chính là người như thế.
Vì thế, sau khi nhìn thấy người Lục Vân giấu trong nhà, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải là tức giận hay oán hận.
Mà là chua chát và mất mát.
Khó trách cô ta chủ động với Lục Vân nhưng hắn lại thờ ơ. Hóa ra là do cô ta không đủ tốt, không xứng với hắn. Có quá nhiều người đẹp vây quanh Lục Vân.
Thẩm Tĩnh Nghi không thấy bản thân mình có bất cứ lợi thế nào.
Khi Liễu Yên Nhi nhìn thấy cô ta ngơ ngác, sự thù địch trong lòng cô lập tức biến mất. Cô không thể không nhớ lại mấy lần ở với Lục Vân, mặc dù có rất nhiều cơ hội nhưng hắn lại như khúc gỗ.
Lại còn giữ bình tĩnh y như Liễu Hạ Huệ!
Liễu Yên Nhi đồng cảm nói: “Cô Thẩm, cô đừng buồn, tôi đã dạy cho thằng nhóc này một bài học rồi. Hơn nữa, tôi rất chắc chắn về nó.”
“Sao cơ?”
Hai người đồng thời mở to mắt.