“Hả?” Thẩm Thất mở to mắt ra: “Lý do gì?”
“Tranh quyền nuôi dưỡng.” Hạ Nhật Ninh mĩm cười: “Mai gia nói Tư Nhiên là con trai, sống cùng với cha mới tốt hơn.”
Hơ hơ, Thẩm Thất thật muốn hơ hơ.
Năm xưa cô ấy dẫn theo Thẩm Duệ và Thẩm Hà, có gì không tốt chứ?
Hừ! Thật muốn hừ vào mặt hắn ta!
el bên cạnh không kiềm được hỏi: “Thật sự là kiện hay chỉ đe dọa?”
Mạc ca không kiềm được cười: “Vợ ngốc, tất nhiên là đe dọa rồi! Em cảm thấy Mai gia có gan đi kiện sao? Còn cảm thấy chưa đủ mất mặt sao?”
Thẩm Lục cũng cười theo: “Mai gia đúng là kẻ gây rối. Danh tiếng nhiều năm nay, cũng hủy gần hết rồi. Có lẽ cũng có chút lỡ rồi thì tới luôn? vì để đoạt được quyền nuôi dưỡng Tư Nhiên, mặt mũi cũng không quan trọng nữa. Ai kêu Mai gia đối với con cháu nối dõi cố chấp như vậy, sự kiên định thật không ngờ?”
Nghe lời chế giễu của Thẩm Lục, Sùng Minh vui vẻ mà cười.
Đối với Sùng Minh mà nói, anh ta chỉ quan tâm Thẩm Lục và người mà Thẩm Lục quan tâm, những người khác chẳng qua chỉ là những tên hề.
Tên hề chỉ là để cho vui thôi.
“Được rồi, chúng ta đều đừng quản. Anh năm tự có tính toán.” Thẩm Thất bất lực mà lắc đầu nói: “Đi thôi, chúng ta nên về rồi.”
Nhóm người Hạ Nhật Ninh không dừng nữa, mà láy xe nhanh chóng rời khỏi.
Họ đi rất nhanh, không để lại chút hình bóng gì.
Đối với ông lão Lâm Tư, đối với người nhà Tôn Thọ Trấn mà nói, lại để lại một bóng hình sâu đậm trong cuộc sống của họ.
Đối với ông Lâm mà nói, cuộc sống chết lặng của ông ấy, được thêm vào một màu sắc sáng sủa.
Đối với người nhà Tôn Thọ Trấn mà nói, đó chính là lọ ngũ vị. Đóng lại chính là năm màu sặc sỡ, mở ra chính là năm vị hỗn hợp.
May là con trai con dâu của Tôn Thọ Trấn tỉnh ngộ kịp thời, quay về chính đạo, biết được hạnh phúc đích thực của cuộc sống.
Mất dê mới lo làm chuồng, cũng xem như là mọi người đều vui.
Bên đây vui vẻ, mấy người đang ở thành phố Vinh, thì không vui nổi.
Nếu như chỉ là mỗi Mai gia kiện Tư Y Cẩm, thực sự không phiền lòng đến vậy, khiến Tư Y Cẩm phiền nhất vẫn là Mai Linh.
Bởi vì Mai Linh tuy rằng cứ bị đả kích, nhưng cô bé cứ như con gián vậy đánh hoài không chết!
Chỉ cần có cơ hội, liền đến trước mặt Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm tìm cảm giác hiện hữu.
Một hai lần chưa là gì, tám lần mười lần mới thật sự phiền lòng.
Đặc biệt bây giờ, Tư Y Cẩm đang cùng Mạc Thu bận chuẩn bị đồ đạc cần dùng trên hôn lễ, một khi bận cả cơm cũng không kịp mà ăn, thì càng không phải nói đến chuyện gặp mặt Thẩm Tứ rồi.
Thế là Mai Linh bất cứ lúc nào đều tạo sự tình cờ gặp gỡ gì đó.
Mỗi lần gặp mặt đều có thể để lại chút gì đó cho Thẩm Tứ.
Ví dụ như để lại vết son gì đó loại thủ đoạn thấp hèn cực độ này đã thấy nhiều không còn gì xa lạ nữa. Hiếm lạ là cô ấy có thể trên khăn giấy mà Thẩm Tứ tiện tay mua lấy mà ghi chữ lên trên đó, mọi lúc đều bày tỏ cảm xúc và sự biết lỗi của mình.
Thẩm Tứ lúc đầu còn không cảm thấy gì, nhiều rồi cũng thấy phiền!
Vừa muốn dạy bảo cô bé, người ta mới chỉ là cô bé 18 tuổi, vừa bảo liền rơi nước mắt, làm ra vẻ như ai ăn hiếp cô ấy không bằng.
Không dạy bảo cô bé, thì cứ như keo dán chuột vậy, dính không thể nào mà gỡ ra được, thật là phiền lòng.
Cứ như thế, sự dây dưa của Mai gia với Tư Y Cẩm vẫn tiếp tục, sự bám níu của cô bé vẫn tiến hành xen kẽ, ngày tháng trôi qua liền đến cuối năm dương lịch.
Tết nguyên đán mỗi năm, đều là ngày rất quan trọng.
Mọi người đều được nghỉ phép mà về nhà, hoặc là đi nghỉ mát, hoặc là cả nhà đoàn viên.
Tư Y Cẩm và Thẩm Tứ chịu đủ sự dày vò, cuối cùng cũng giải quyết chuyện bên này, cùng Thẩm Nhị và Mạc Thu đi vê đông bắc.
Thế nhưng khi mà Tư Y Cẩm vừa muốn lên máy bay, lời triệu tập của tòa án đã được gửi đến, Mai gia thật sự kiện lấy Tư Y Cẩm.
Nhìn lời triệu tập của tòa án, Tư Y Cẩm thật sự bị chọc tức đến cười.
Nhìn lời chịu tập âm hồn bất tán, tính khí của Thẩm Tứ cuối cùng cũng đến, anh ấy đoạt lấy, nói: “Luật sư của anh sẽ phụ trách vụ án của em.”
Tư Y Cẩm rất bình tĩnh mà rút lại lời triệu tập, nói: “s.a cũng có đoàn luật sư của mình. Em thân là giám đốc điều hành, là có thể tự điều động lấy đoàn luật sư của mình. Nếu Mai gia muốn cùng em ra tòa, thế thì ra thôi. Dù sao mất mặt cũng không phải một lần hai lần nữa, thêm lần nữa cũng không sao.”
Mạc Thu liền tiến lại gần, nhìn lấy lệnh triệu tập, không kiềm được tạch lưỡi nói: “Độ mặt dày của Mai gia đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả mà.”
Thẩm Nhị đã thay ra thường phục, nhưng vẫn không thay đổi được khí chất của thanh niên cứng, anh ấy không thích nhất chính là chuyện lặt vặt này.
“Lão tứ, chuyện của phụ nữ mình, cũng lo không xong, em được không đó?” Thẩm Nhị thân là anh ba, trực tiếp bắt đầu dạy dỗ Thẩm Tứ: “Tiểu Tư người ta nói cho cùng là phụ nữ, chuyện như vậy, em thân là đàn ông, sao có thể trốn tránh trách nhiệm?”
Bị anh ba dạy bảo, Thẩm Tứ liền lấy lại thư triệu hồi trong tay Tư Y Cẩm: “Nghe thấy chưa? Chuyện này anh mà không quản, anh ba chửi anh chết! Cho nên, chuyện này cứ giao cho anh!”
Mạc Thu cười hihi kéo lấy tay Tư Y Cẩm, nói: “Được rồi được rồi, đừng giành nữa. Lại không phải chuyện tốt lành gì. Chúng ta nên chuẩn bị về thôi.”
Thẩm Tứ nói: “Chú Mạc họ đã đi về đông bắc trước rồi, chỉ còn lại mấy người chúng ta. Nếu không phải anh ba nhiều việc, chúng ta cũng về từ sớm rồi. Đi thôi đi thôi, người trong nhà đang đợi!”
Thế là chuyện kiện tụng của Mai gia, mọi người hầu như không để trong lòng.
Mọi người vui vẻ mà tập thể di chuyển về nhà Thẩm gia ở đông bắc.
Thẩm Nhị và Thẩm Lục cùng lúc kết hôn, đây là chuyện lớn của cả tỉnh G.
Không ít nhà lãnh đạo nhà chính trị, bạn bè quốc tế, bạn bè hợp tác, nhà phụ trách tổ chức quốc tế, hoàng tử hoàng thất gì gì đó, đếu đến cả.
Có thể không đến sao?
Có thể nắm bắt cơ hội mà bắt nối quan hệ với Hạ gia, không đến mới là kẻ ngốc được không?
Cho nên, cả tỉnh G vui nhộn chưa bao giờ có cả.
Thẩm gia không lớn như Hạ gia, người đến ở không hết, cho nên đều đến khách sạn mà ở.
Khách sạn mấy hôm đó, không cần biết lớn nhỏ, đều full cả!
Rất nhiều người trong nước muốn đến xem lễ, đều không có chỗ ở, sau cùng cả homestay cũng không bỏ qua.
Đến muộn hơn nữa, trên cơ bản đều trực tiếp chạy xe nhà di động!
Bởi vì nếu trong tháng này mà dựng lều, thật sự là cần dũng khí!
Nơi đây là đông bắc chứ không phải Đà Lạt!
Cho nên, mấy đường phố gần nhà Thẩm gia, đều đậu toàn xe nhà đi động.
Không cách nào, sự yêu thích quá nồng nhiệt đi.
Khiến cho Thẩm Nhị rất phát rầu.
Anh ấy vốn dĩ không muốn tổ chức hôn lễ phô trương rình vang đến thế.
Nhưng bây giờ xem ra không làm lớn không được rồi.
Bởi vì người quyết định cho buổi hôn lễ này là Thẩm Thất!
Thẩm Thất với một câu nói: Nhà chúng ta không thể ủy khuất anh ba và anh hai, thân là người yêu vợ hết mình như Hạ Nhật Ninh liền triệt để tiến hành mệnh lệnh này.
Thiệp mời của Hạ tổng, đó là tùy tiện phát sao?
Một thiệp khó cầu!
Cho nên, nhận được thiệp mời, cho dù là nhà có chuyện lớn cách mấy đều phải để đó mà qua dự tiệc!
Giỏi lắm, cả tỉnh thành G đều náo nhiệt cả lên.