Ngu Vũ Mặc cũng ăn chung với mọi người.
Ngu Vũ Mặc cười nói: “Thức ăn ở trường Nhị Trung là ngon nhất trong cách trường trung học khu này. Các cậu đừng cảm thấy giá rẻ thì không ngon, thật ra thức ăn ở đây, không khác gì so với những nhà hàng bên ngoài! Nhà ăn của trường chúng ta, nằm trong dự án an toàn thực phẩm được bộ giáo dục đặc biệt cấp cho, những nguyên liệu ở đây đều có người kiểm tra nghiêm túc, đều là thức ăn tươi ngon, sau đó mới được chế biến kỹ lưỡng. Bởi vì ăn cơm ở đây, thì không cần phải làm thẻ ăn gì hết, cho nên các thầy cô giáo cũng thích ăn cơm ở đây, thậm chí là học sinh bên ngoài cũng đến đây ăn cơm! Các cậu xem kia, những học sinh bên đó, chính là học sinh của trường Hồng Nghệ đó! Họ là học sinh nghệ thuật, con đường của họ học khác của chúng ta, nhưng điểm đến đều như nhau, ai ai cũng phải trải qua kỳ thi tốt nghiệp gian nan hết.”
Mọi người đều nhìn về hướng Ngu Vũ Mặc chỉ.
Quả nhiên đã nhìn thấy một đám học sinh đang mặc võ phục, ngồi ở vị trí không xa dùng bữa.
Đương nhiên Mạc Tiểu Vũ cũng ở trong đó.
Mạc Tiểu Vũ cũng mặc võ phục, có thể thấy rằng họ vừa mới học xong, còn chưa kịp thay quần áo.
Và những bạn học ngồi cùng bàn đều nhìn cô ấy với một khuôn mặt rất sùng bái, bọn họ đều đoán được, chắc Mạc Tiểu Vũ hôm nay cũng giống như họ, đã thể hiện rất tốt lĩnh vực chuyên nghiệp của mình trong tiết học ngày hôm nay, cho nên mới được nhiều người sùng bái như vậy.
Nói gì thì nói, những người này, hình như cũng rất mạnh.
Mạc Tiểu Vũ vừa ngước đầu lên, thì vừa đúng lúc nhìn thấy Văn Gian Thanh bọn họ.
Mạc Tiểu Vũ vẫy tay, chào hỏi bọn họ.
Thẩm Mạch tươi cười vẫy tay lại.
Mấy người thuộc trường Hồng Nghệ cũng xoay đầu qua nhìn về phía bàn của Thẩm Mạch, chợt hỏi Mạc Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ Tiểu Vũ, cậu quen biết họ sao?”
“Quen,” Mạc Tiểu Vũ ung dung trả lời.
“Trời ơi! Nhiều trai đẹp như vậy, cậu đểu quen hết sao?” Những bạn học đó chợt cất cao tiếng một chút, khiến những bạn đang ngồi xung quanh cũng nhìn qua đó.
Mạc Tiểu Vũ vẫn ung dung trả lời: “Đúng vậy.”
Nhưng quen biết thì có sao chứ?
Cô ấy vẫn không cách nào hòa nhập được với họ…
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt sùng bái và ngưỡng mộ của học sinh trưởng Hồng Nghệ đối với mình, thì trong lòng của Mạc Tiểu Vũ vẫn rất vui.
Ít nhất, thì cô vẫn sống kế bên bọn họ mà!
Sau khi ăn xong, Mạc Tiểu Vũ đã đi theo những bạn khác trở về trường của mình.
Hạ Thẩm Châu bọn họ cũng chuẩn bị trở về lớp.
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Thẩm Châu reo lên.
Hạ Thẩm Châu nghe được một lúc, rồi gác máy, sau đó nói với những người khác: “Thầy hiệu trưởng kêu tớ lên gặp thầy một lát, các cậu về trước đi.”
Những người khác đều biết, dù bị thầy hiệu trưởng gọi, thì cũng không có chuyện gì đâu, nên đều gật đầu.
Ngu Vũ Mặc căng thẳng hỏi: “Có phải trong giờ thể dục, cậu dùng bóng rổ đánh trúng mũi của Đặng Khắc Kỳ, nên cậu ấy đã đi méc thầy không? Tên xấu xa này, dám méc thầy! Tớ đi với cậu tới đó! Tớ nhất định phải giải thích với thầy hiệu trưởng mới được!”
Hạ Thẩm Châu tươi cười trả lời: “Không sao đâu!”
“Đương nhiên có sao rồi!” Ngu Vũ Mặc nhíu mày nói: “Lúc trước, Đặng Khắc Kỳ chính là tên giang hồ trong trường Nhị Trung tụi mình. Cậu ấy ỷ nhà mình có tiền thì ăn hiếp người khác. Thầy hiệu trưởng cũng nể mặt Đặng Gia, chưa từng quan tâm thăm hỏi đến lần nào. Nhưng chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là cậu ấy sai trước, nhưng còn vu oan cho cậu nữa! Không được, tớ không thể ngó lơ được!”
Hạ Thẩm Châu không biết nói thêm gì nữa.
Những người khác đều cười ha hả lên, sau đó đi khỏi.
Hạ Thẩm Châu cãi không lại Ngu Vũ Mặc, nên mới nói: “Được rồi, cậu cũng đi theo tớ.”
Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc cùng nhau đi lên phòng làm việc của thầy hiệu trưởng.
Thầy còn chưa về phòng, nên hai người liền đợi trong phòng một lát.
Hạ Thẩm Châu ngồi lên chiếc ghế của thầy hiệu trưởng, cứ xoay vòng vòng ngay tại chỗ.
Ngu Vũ Mặc nhìn thấy Hạ Thẩm Châu to gan như vậy, chợt sợ chết khiếp lên, nhanh chóng kéo Hạ Thẩm Châu đứng dậy khỏi chỗ đó: “Cậu cũng to gan quá! Sao cậu lại ngồi lên ghế của thầy hiệu trưởng chứ? Đợi thầy về thì biết trả lời sao đây? Ông ấy có bệnh sạch sẽ đó!”
“Chắc không sao đâu. Chuyện đâu có nghiêm trọng như cậu nói đâu?” Hạ Thẩm Châu tươi cười nói: “Không sao không sao đâu, tớ đảm bảo nhất định sẽ không sao! Được chưa nào? Đừng căng thẳng, nhất định không được căng thẳng!”
Sao lại có thể không căng thẳng được chứ? Ở trường học lúc trước cậu cũng tùy tiện ngồi lên ghế hiệu trưởng như vậy sao?” Ngu Vũ Mặc tức giận hỏi.
Hạ Thẩm Châu gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy, tớ thường xuyên ngồi lên ghế của chủ tịch mà!”
Đó là ghế của mẹ anh ấy, đương nhiên có thể ngồi rồi!
Tại sao không thể ngồi chứ?
Ngu Vũ Mặc sắp bị Hạ Thẩm Châu làm cho tức chết rồi!
Cô ấy tưởng Hạ Thẩm Châu đang chọc tức cô ấy nữa!
Hạ Thẩm Châu nhìn thấy Ngu Vũ Mặc đang tức giận thật, liền nhanh chóng đứng dậy: “Được rồi được rồi, tớ không ngồi nữa có được chưa nào?”
Hạ Thẩm Châu bất lực lắc đầu sau đó xoay người lại, khi nhìn thấy chậu hoa của thầy hiệu trưởng trồng, nhìn thấy nó bị cắt xấu thê thảm, mới cầm cây kéo lên, cắt roẹt roẹt mấy cái.
Ngu Vũ Mặc nhìn thấy Hạ Thẩm Châu to gan lại đi cắt chậu hoa yêu quý nhất của thầy hiệu trưởng, sắc mặt của cô lại trắng bệt lên, nhanh chóng cướp lấy cây kéo trong tay Hạ Thẩm Châu, sau đó bỏ hết tất cả cành cây bị cắt vào trong thùng rác, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhìn thấy bộ dạng che dấu của Ngu Vũ Mặc, quả thật khiến Hạ Thẩm Châu tức cười chết đi được.
Hạ Thẩm Châu không thể tỉa cành, thì đi cho cá ăn vậy.
Thế nhưng dù cho Hạ Thẩm Châu cầm lấy bất cứ thứ gì lên, thì Ngu Vũ Mặc đều nhanh chóng cướp lấy.
Bộ dạng lo lắng đó, y hệt như một quản gia vậy!
Hạ Thẩm Châu đột nhiên nổi hứng lên, cố tình chọc ghẹo Ngu Vũ Mặc: “Vũ Mặc, tại sao cậu lại căng thẳng như vậy?”
“Tớ có thể không căng thẳng được sao?” Ngu Vũ Mặc nghiêm mặt lại nói: “Cậu có biết là, muốn vào trường Nhị Trung học thì khó khăn như thế nào không? Tuy các cậu đến học bổ túc mùa hè, nhưng cũng là việc không dễ dàng gì đâu! Khó khăn lắm mới vào được, sao lại có thể dễ dàng bị đuổi đi chứ? Trình độ dạy học của Nhị Trung thật sự rất cao! Tớ cũng muốn tốt cho cậu thôi!”
“Thật thú vị.” Hạ Thẩm Châu ôm lấy cánh tay nhìn Ngu Vũ Mặc: “Cậu không tin vào tớ như vậy sao?”
“Không phải vấn để lòng tin.” Ngu Vũ Mặc bĩu môi.
Có một câu nói cô không nói ra: Cô lo lắng thầy hiệu trưởng trong lúc tức giận sẽ đuổi học Hạ Thẩm Châu, như vậy thì, sau này cô sẽ không có một người bạn cùng bàn thú vị như vậy nữa rồi.
Cô không muốn Hạ Thẩm Châu rời khỏi đây.
“Cậu cứ yên tâm đi, thầy hiệu trưởng sẽ không đuổi học tớ đâu! Ông ấy còn chưa dám đâu.” Hạ Thẩm Châu trả lời một cách tự tin.
Ngu Vũ Mặc không tin đâu.
Hạ Thẩm Châu năm nay chỉ mới mười sáu tuổi thôi, dù giỏi thì có giỏi được đến đâu chứ?
Cô ấy không hy vọng Hạ Thậm Châu xuất sắc như vậy, lại giống như tên Đặng Khắc Kỳ hoa hòe kia, chỉ biết nói dóc!
Nếu như vậy thì, cô ấy sẽ xem thường anh ấy mất!
Đúng lúc này, thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng trở về.
Vừa vào cửa, thì thấy đã rất nghiêm túc hỏi: “Nghe nói trong tiết thể dục hôm nay, các em đã đánh vào sóng mũi của Đặng Khắc Kỳ.