Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20959
Mai Linh ấm ức: “Em chạy ra đây cũng vì việc này. Anh Thẩm Tứ, em thật sự không hiểu, thanh danh của nhà họ Mai ở bên ngoài tốt như vậy, tại sao phải làm chuyện quá đáng như vậy? Em vì phản đối mà bị bố tát cho một cái.”
Mai Linh mới chỉ 18 tuổi, tam quan vẫn coi như bình thường.
Thẩm Tứ đưa tay xoa lên đỉnh đầu của Mai Linh, an ủi cô như với bề dưới của mình.
Cảm nhận được cái xoa đầu của Thẩm Tứ, mặt Mai Linh lại đỏ lên lần nữa.
“Được, tôi đi nói chuyện với bố cháu.” Thẩm Tử nói: “Đừng khóc, khóc rồi không đẹp đâu.”
Quả nhiên Mai Linh không khóc nữa, cô lén nhìn Thẩm Tứ đang lái xe.
Những năm nay hình như anh đẹp trai hơn thì phải.
Thâm Tứ rất nhanh đã lái xe về nhà họ Mai.
Thẩm Tứ và Mai Tùng Lâm hơn kém nhau mười mấy tuổi, nhưng hai người lại là bạn khá tốt với nhau.
Đối với Mai Tùng Lâm, Thẩm Tứ ngoài việc không thể tùy tiện đồng ý với sự hồ đồ của ông về mặt tình cảm thì vẫn rất thích tài hoa của ông.
Bởi vì bản thân Thẩm Tứ vốn là người kinh doanh triển lãm tranh, quán bar cho nên thường có quan hệ với người trong giới nghệ thuật, anh cũng thông qua một buổi giao lưu văn hóa mới quen Mai Tùng Lâm sau đó hai người vừa gặp đã thân và trở thành bạn bè.
Tuy nhiên trước đây Thẩm Tứ cũng chỉ giao lưu về mặt nghệ thuật với Mai Tùng lâm, rất ít qua lại trong cuộc sống riêng. Bây giờ Thẩm Tứ đưa Mai Linh vừa chạy ra ngoài về, rất nhiều người trong nhà có hơi bất ngờ.
Mai Linh nhanh chóng nói với mẹ vừa nãy có mấy tên cô đồ chặn cô lại, là Thẩm Tứ đã cứu cô.
Quả nhiên Mai phu nhân rất cảm kích Thẩm Tứ.
Thẩm Tứ nghe mười phần được tám, anh nghe hiểu được sự bất lực của nhà họ Mai nhưng lại càng hiểu sự bất lực không thể không nhờ anh giúp của Tư Y Cẩm.
Theo lý mà nói, việc nhà như thế này Thẩm Tứ không muốn tham gia.
Nhưng nghe thấy tiếng khóc không thành tiếng của Tư Y Cẩm trong điện thoại anh lại mềm lòng.
Thật khó giải quyết!
Quan thanh liêm khó giai quyết việc nhà.
Buổi tối hôm đó Thẩm Tứ ở trong phòng khách của nhà họ Mai.
Phòng khách ở tầng bốn, Mai Linh ở tầng ba.
Thẩm Tứ tắm xong, chuẩn bị đi nghỉ thì có tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Thẩm Tứ lau đầu rồi ra mở cửa, nhìn thấy Mai Linh đứng ở bên ngoài, Thẩm Tứ cũng không để tâm liền hỏi thẳng luôn: “Sao thế?”
Thẩm Tứ vừa tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ.
Bởi vì bây giờ là mùa hè nên chất vải của áo choàng ngủ rất mỏng, hoàn toàn để lộ đường nét khỏe mạnh thẳng tắp của anh.
Con cháu của nhà họ Thẩm luôn rất chú ý đến tập luyện và chăm sóc cơ thế, cho nên Thẩm Tứ 34 tuổi vẫn có thân hình và phong thái đáng tự hào.
Mai Linh vừa nhìn thấy Thẩm Tứ thì tim đã đập thịch thịch, mặt cô bất giác đỏ lên.
“Anh Thẩm Tứ, em muốn hỏi anh, ngày mai anh sẽ đi phải không? Có thể tiện đường chở em đến thành phố Vinh không?” Mai Linh cúi đầu hỏi.
“Được.” Thẩm Tứ gật đầu nói: “Tôi vốn dĩ là muốn đến thành phố Vinh đón em gái, em rể và cháu tôi.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Mai Linh nói với ánh mắt hoảng loạn, trốn tránh, rụt rè như chú thỏ con.
Thẩm Tứ không hề nghĩ theo hướng khác, anh nói: “Thời gian không còn sớm nữa, cháu đi ngủ sớm đi.”
Thẩm Tứ vừa định đóng cửa Mai Linh liền giờ tay chặn cửa lại.
“Cháu còn việc gì khác à?” Thẩm Tứ nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
“Không, không có gì, em...” Mai Linh lắp bắp nói: “Ừm, anh Thẩm Tứ, anh đã có bạn gái chưa?”
Thẩm Tứ giơ tay gõ vào đỉnh đầu của Mai Linh: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi tôi là chú! Việc của người lớn trẻ con đừng tùy tiện nghe ngóng. Tôi ngủ đây, ngày mai còn có việc nữa.”
“Vâng, vậy chúc anh ngủ ngon.” Mai Linh nói xong câu này liền quay người chạy mất.
Thẩm Tứ bất lực lắc đầu, con bé này trưởng thành rồi, cũng biết quan tâm đến việc của người lớn cơ đấy!
Mai Linh trở về phòng, cô đặt tay lên tim mình, thình thịch, thình thịch, tim đập nhanh quá!
Cô cũng không biết bản thân bắt đầu quan tâm đến Thẩm Tứ từ bao giờ.
Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp anh là khi cô với bố tham gia một buổi giao lưu.
Ở đó Thẩm Tứ rực rỡ chói mắt giống như minh châu.
Anh khi giơ tay, cất bước phong lưu hào phóng như vậy, khi anh ấy nhìn về phía cô, trong mắt có ý cười, đẹp đến mức có chút không chân thực.
Hôm đó rất nhiều phụ nữ đều không ngừng đánh giá anh.
Nhưng hình như với người phụ nữ nào anh cũng khéo léo duy trì khoảng cách.。
Tuy năm đó cô mới chỉ 10 tuổi nhưng vẫn nhớ như in nụ cười đó của anh.
Thời gian trôi qua bắt đầu có bạn nam xuất hiện bên cạnh cô, có không ít người tỏ tình với cô.
Nhưng mỗi khi người khác tỏ tình thì nụ cười của Thẩm Tứ sẽ bất giác xuất hiện trong đầu cô.
Cho đến hai năm trước, cô không cẩn thận bị ngã trật mắt cá chân.
Thẩm Tứ bế cô như công chúa.
Vào giây phú đó tim cô đập rất nhanh.
Cô đột nhiên hiểu ra, thì ra trong lòng cô không biết từ lúc nào đã có tình cảm với anh.
Nhưng anh lớn hơn cô 16 tuổi, hơn nữa còn là bạn của bố cô.
Cô bắt đầu trốn tránh, không gặp Thẩm Tứ nữa.
Cô tưởng rằng cô có thể quên cảm giác đó, quên người đàn ông đó.
Nhưng vài tháng trôi qua, cô nhận ra hoàn toàn không có tác dụng.
Bởi vì nhớ nhung là thứ rất lâu dài.
Cô biết rõ đây là tình yêu cấm kỵ nhưng vẫn phấn đấu quên mình.
Cô bất giác thay đổi xưng hô với Thẩm Tứ, cô không gọi Thẩm Tứ là chú nữa mà gọi là anh.
Cho dù Thẩm Tứ sửa rất nhiều lần cô cũng không đổi lại.
Có lẽ chỉ có như vậy mới có thể khiến có có được một tia an ủi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Thẩm Tứ lái xe đưa cô đến thành phố Vinh.
Thẩm Tứ để Mai Linh xuống xe, rồi chuẩn bị đi đón Thẩm Thất.
Nhưng anh chưa kịp rời đi thì Mai Linh đi đột nhiên ngã xuống đất.
Thẩm Tứ nhìn thấy liền nhanh chóng xuống xe chạy lại hỏi cô: “Cháu làm sao vậy?”
“Anh Thẩm Tứ, em... em...” Mai Linh đột nhiên ngất đi.
Thẩm Tứ giật mình!
Anh không gánh vách nổi trách nhiệm này đâu!
Thẩm Tứ bế Mai Linh lên, trực tiếp đưa cô đến bệnh viện.
Kiểm tra mới biết thì ra là bị choáng do hạ đường huyết gây ra, bác sĩ khuyên nên nhập viện quan sát ba ngày.
Thẩm Tứ nghĩ tới nghĩ lui, Mai Linh ở thành phố Vinh cũng không có họ hàng gì. Bây giờ trong nhà lại đang có chuyện, họ chỉ quan tâm đến việc đòi con của Tư Y Cẩm, có lẽ sẽ không có ai đến chăm sóc con bé.
Cho nên Thẩm Tứ liền ở lại trong bệnh viện với thân phận là chú của Mai Linh ba ngày.
Cho nên Thẩm Tứ cũng không đi đón Thẩm Thất nữa, hai người không cùng nhau về nhà họ Thẩm.
Ba ngày này là ba ngày rất ngọt ngào của Mai Linh.
Thẩm Tứ ân cần hỏi han, tận tình chăm sóc cho Mai Linh.
Mai Linh thấy có thể cô thật sự yêu Thẩm Thất rồi.
Thậm chí cô còn muốn bỏ qua khoảng cách 16 tuổi để chủ động theo đuổi Thẩm Tứ.
Đáng tiếc, Thẩm Tứ không cho Mai Linh cơ hội này.
Bởi vì Thẩm Tứ về nhà rồi.
Mai Linh vừa hạ sốt Thẩm Tứ liền gọi điện nói với cô anh đã về nhà rồi, anh bảo cô tự làm thủ tục xuất viện.
Cầm điện thoại Mai Linh cảm thấy tâm trạng của mình đột nhiên trùng xuống.
Rốt cuộc anh chỉ đối xử với cô như một đứa trẻ thôi sao?
Cô đã 18 tuổi rồi!
Từ đầu đến cuối anh chưa từng thích cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK