Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201165
“Cho nên đầu óc con lúc đó cứ nghĩ đến chuyện này, thế là ngay lập tức muốn mang về cho mẹ ăn. Vì sức khỏe mẹ con không tốt, không làm được việc nặng! Con thật sự không biết mẹ có thể chờ con lớn lên, có công ăn việc làm, rồi có tiền mời mẹ ăn loại tôm biển này không!” Cung Tử Á trong chốc lát che lấy mặt mình, khóc lên thật to: “Chủ tịch, con sai rồi. Con không nên làm vậy!”
Thẩm Thất thở dài, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai rồi nói: “Không sao, mỗi một người đều sẽ phạm sai lầm mà. Nhưng có lỗi không đáng sợ, không chịu nhận lỗi mới đáng sợ đó. Quy định là quy định, không thể tùy tiện bỏ qua được. Nhưng lần này, vì con, cô sẽ dùng quyền chủ tịch của cô, để làm chuyện này lắng xuống.”
Cung Tử Á vừa khóc vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất: “Chủ tịch?”
“Tư Nhiên giải quyết tốt lắm, nó đã làm việc với hội trưởng thay thế của hội học sinh để làm lắng chuyện này xuống. Gia Cát Du Du vạch trần con trước mặt mọi người, cũng đã vi phạm một trong số các quy định: bạn bè giúp đỡ lẫn nhau. Cho nên, Gia Cát Du Du cũng phải chịu hình phạt nhỏ.” Thẩm Thất nói: “Còn con, đừng tự cho mình áp lực lớn quá. Cô đã xem bảng đánh giá của con rồi, con là một đứa trẻ có tài, cô không muốn tài năng của con bị hủy hoại vì chuyện của con tôm biển. Huống chi, cô rất thích những đứa con hiếu thảo như con.”
“Cám ơn chủ tịch.” Cung Tử Á kích động đến nổi muốn quỳ xuống trước mặt cô.
“Thẩm Thất giữ lấy cô bé: “Được rồi, chuyện này cho qua vậy đi. Lát nữa, sẽ có giáo sư tâm lý đến nói chuyện với con. Cô ấy chuyên nghiệp hơn cả cô đấy. Nói chuyện đàng hoàng với cô ấy đi, truốt bỏ hết tất cả gánh nặng. Nếu học viện quý tộc Duệ Hà đã triệu tập các con ở đây, thì sẽ không kỳ thị bất kỳ học sinh nào hết, và cũng không để cho đứa nào chịu thiệt thòi hết. Các con đều là con của cô, cô sẽ cố gắng thật công bằng và công chính. Nhưng với lỗi lần này của con, cô phạt con quét dọn phòng ăn trong một tháng, con có ý kiến gì không?”
Cung Tử Á gật đầu lia lịa: “Dạ không, con không có ý kiến, thưa chủ tịch!”
Thẩm Thất mỉm cười gật đầu: “Được, vậy thì cứ thế nhé. Con cứ nói chuyện một chút với giáo sư tâm lý, cô về trước đây.”
Cung Tử Á lập tức chuẩn bị bước xuống giường: “Con tiễn cô ạ, chủ tịch!”
“Không cần đâu.” Thẩm Thất níu lại cô bé: “Chăm sóc mình cho thật tốt nhé. Cô tin con.”
Nói xong, Thẩm Thất quay người rời khỏi phòng bệnh.
Cung Tử Á nhìn theo bóng dáng của Thẩm Thất với ánh mắt sùng bái và tôn kính.
Khi Thẩm Thất ra ngoài, đã nhìn thấy Tư Nhiên đang đứng thừ người bên cửa sổ.
Tư Nhiên nghe tiếng bước chân ở sau lưng, lập tức hoàn hồn, rồi quay lại lễ phép chào: “Chủ tịch.”
Thẩm Thất cười, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Tư Nhiên.
Cậu nhóc này đã cao vậy rồi à, đã là một người lớn rồi đấy.
Đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng khiến người ta hài lòng!
“Tiểu Nhiên , làm tốt lắm.” Thẩm Thất cười rồi nói: “Mấy ngày nay thế nào? Bận không?”
Tư Nhiên cười rồi nói: “Quả thật khá bận ạ, cho nên con đã xin nghỉ học vài ngày.”
“Bên Mai Gia có thuận lợi không?” Thẩm Thất nói với Tư Nhiên: “Nếu không bận, đi với cô một chút nhé?”
“Dạ, chủ tịch.” Tư Nhiên và Thẩm Thất người trước người sau cùng bước ra ngoài, trả lời câu hỏi của Thẩm Thất: “Cũng khá thuận lợi ạ. Dù sao kiến thức kinh nghiệm của con còn mới, cho nên chắc chắn sẽ có khó khăn. Nhưng, có khó khăn mới có động lực.”
Thẩm Thất gật đầu, nói: “Con là đứa đầu tiên trong số các bạn được tiếp nhận vị trí tổng tài, tương lai của con, vẫn còn dài lắm.”
Tư Nhiên cười: “Một Mai Gia nhỏ bé, vốn không thể sánh ngang với Hạ Gia. Khi Tiểu Duệ kế thừa vị trí tổng tài, chắc chắn sẽ lợi hại hơn con.”
Thẩm Thất cười: “Đúng là không thể sánh bằng. Nhưng năng lực và sự giỏi giang của con, cô đều nhìn thấy được hết.”
“Cám ơn chủ tịch.” Tư Nhiên cười, và rồi chuyển ngay chủ đề qua Thẩm Hà: “Lần này Tiểu Hà đi chơi cũng được nửa tháng rồi nhỉ? Có phải chơi vui quá, không chịu về nhà không ạ?”
“Phải đó. Con bé gọi điện cho cô, nói là mấy hôm nay chơi gần hết cái nước e rồi.” Thẩm Thất than thở: “Tiểu Duệ bận thành lập công ty ở nước e, công ty còn dùng tên của Tiểu Hà. Cho nên hai đứa phải ở lại thêm vài ngày mới về được.”
Ánh mắt Tư Nhiên thấp thoáng sự buồn bã.
Cậu và Thẩm Hà cùng nhau trưởng thành, chưa bao giờ xa nhau lâu như thế.
Nói không nhớ, thì chỉ là nói dối thôi.
Nỗi nhớ nhung đó thật da diết, khiến cho trái tim cậu, thắt vào thật chặt, và gần như không thở nổi.
“À, ra vậy, cũng đúng, Tiểu Duệ cũng bắt đầu tiếp nhận việc của gia đình rồi, quả thật phải làm chút gì đó.” Tư Nhiên cố gắng kìm nén nỗi buồn của mình, cười với Thẩm Thất rồi nói: “Tiểu Hà chắc cũng chơi thoải mái lắm. Con bé vốn không ngồi yên được một chỗ mà, ngày nào cũng lẩn quẩn quanh đây, quả thật hơi thiệt thòi cho nó.”
“Cô không biết nó có thiệt thòi hay không, cô chỉ biết, Tiểu Nhiên, thiệt thòi cho con rồi.” Thẩm Thất cười trừ không biết phải làm gì hơn: “Bao nhiêu năm nay, bắt con phải luôn bên cạnh Tiểu Hà, thật sự vất vả cho con rồi.”
“Dạ không ạ! Con rất thích ạ!” Tư Nhiên mở miệng trả lời ngay lập tức, trả lời xong mặt đỏ bừng.
Ngay lúc này, điện thoại Tư Nhiên reo lên.
Tư Nhiên vừa nhìn số điện thoại, lập tức trở nên nghiêm túc, nói với Thẩm Thất: “Chủ tịch, con phải xin nghỉ.”
Thẩm Thất gật đầu: “Có cần giúp đỡ gì không? Có thể tìm cô để hỗ trợ bất cứ lúc nào.”
“Tạm thời không cần ạ.” Tư Nhiên cười, một nụ cười tự tin: “Con sẽ dùng hành động để chứng minh, con sẽ bảo vệ Tiểu Hà suốt đời!”
“Được!” Thẩm Hà mỉm cười gật đầu: “Đi đi!”
“Dạ, chào tạm biệt chủ tịch!” Tư Nhiên gật đầu lia lịa và vẫy tay chào, rồi quay lưng rời khỏi.
Tư Nhiên vừa ra đến cổng trường, đã thấy hai thiếu niên đứng trước xe đợi cậu.
Tư Nhiên vừa đi vừa cởi áo khoác đồng phục ra, nhận lấy áo khoác của bộ đồ tây của đối phương đưa, bước lên xe thật lịch lãm.
Bây giờ, cậu phải đi đánh trận chiến cuối cùng và cũng là trận quan trọng nhất!
Cậu thắng được trận chiến này, cậu sẽ là chủ nhân mới của Mai Gia!
Trên xe còn có những người khác, nhìn thấy Tư Nhiên lên xe, họ lần lượt chạm tay với cậu!
Bọn họ sẽ cùng Tư Nhiên bước lên trận chiến giành ngôi vị hoàng đế, cho dù máu chảy thành sông cũng phải đánh!
“Nhiên, có lòng tin không” Tiểu Cát quăng một chai nước qua.
Tư Nhiên liền chụp lấy, đưa tay lên nhẹ nhàng hất mái tóc trước trán ra sau, để lộ một vầng trán sáng sủa.
Trong chốc lát cậu đã từ một thư sinh yếu ớt trở thành một hoàng đế của triều đại mới.
Khóe miệng cậu nhếch lên, ánh mắt kiên định nhìn về trước, bình tĩnh trả lời: “Không có gì phải sợ cả.”
Người trong xe cùng kêu lên hay lắm.
Một nhóm thiếu niên, đang cùng tiến lên dẹp loạn cuộc chiến trước mắt!
Ngay lúc này, điện thoại Tư Nhiên lại reo lên, ngay khoảnh khắc bài nhạc chuông lâu ngày không nghe vang lên, thần thái của Tư Nhiên đã biến đổi hẳn.
Cậu gần như không hề có chút do dự mà đã bắt máy.
Nhạc chuông này được thiết kế đặc biệt cho cô ấy.
Cho dù hoàn cảnh có khó khăn thế nào, chỉ cần cô ấy gọi ấy, cậu sẽ luôn có mặt vì cô ấy suốt hai mươi bốn giờ.
“Anh Tiểu Nhiên, mọi thứ thuận lợi chứ?” Giọng nói Thẩm Hà vọng ra từ điện thoại: “Em đã gọi trước cho baba rồi, nếu có ai ăn hiếp anh, em nhất định sẽ không tha cho người đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK