Tiểu Thất càng ngày càng hồ đồ.
Cứ cảm thấy có những chuyện hình như trở nên không như trước nữa.
Nhưng cụ thể là chuyện gì trở nên không như trước nữa, cô ấy cũng nói không ra.
Cứ cảm thấy đế quân mà mình quen biết, hình như cùng với đế quân mà đại tỷ nhị tỷ nói không phải cùng một người.
Hình như, vị đế quân này không đáng sợ như trong lời đồn?
Tiểu Thất thấy đế quân đã ăn no, cô ấy làm gì dám chậm trễ chứ, liền vội đứng dậy, đi thu xếp hạt giống hoa, im lặng đi theo sau lưng đế quân.
Đế quân dẫn theo cô ấy vẫn ngồi trên chu tước rời khỏi phủ đệ.
Thế nhưng, đế quân không dẫn cô ấy về lục hải, mà là trực tiếp xuyên qua màng trướng, đến nhân gian.
Đây là lần đầu Tiểu Thất đến nhân gian.
Tất cả mọi thứ ở nhân gian đều rất kỳ lạ.
Chu tước tìm nơi không người mà đáp xuống, trong thời điểm hạ xuống, đế quân đưa tay phất sang, quần áo trên người hai người liền trở thành kiểu của người dân bản xứ.
Chu tước cũng biến thành một đứa bé trai đi theo sau.
“Nơi đây là Đô Thành.” Đế quân giải thích với Tiểu Thất nói: “Hằng năm vào ngày lễ này, trên phố đều có cảnh rất náo nhiệt. Mọi người mọi nhà đều sẽ ra đây mà dạo phố, chúng ta cũng đi chung vui.”
Cả người Tiểu Thất đều ngây ra.
Đế quân tại sao tự nhiên lại nói chuyện này với mình?
Tại sao lại tốt bụng dẫn mình đến trần gian dạo chơi chứ?
Đế quân đây là muốn trừng phạt mình sao?
Trong đầu Tiểu Thất đủ loại ý nghĩ lướt qua, vẫn không hiểu ý đồ của đế quân.
Ba người đi men theo một con phố cứ đi về trước, đi được mấy bước liền thấy không ít người dân tụ hợp thành từng đám mà đi về phía khu vực trung tâm.
Trên mặt mỗi người đều tràn ngập hào hứng và niềm vui, ánh mắt nhấp nháy đầy sự hy vọng và kích động, hình như đang mong chờ gì đó.
Tiểu Thất nhịn cả buổi trời, cuối cùng không nhịn nổi, mở miệng hỏi: “Đế quân, tại sao họ đều vui vẻ thế kia?”
“Ngày này hằng năm, xuyên châm khất xảo, hỷ chu ứng xảo, đầu kim ứng xảo, trồng cây cầu tử, cung phụng “mahoraga”, bái chức nữ, bái đẩu tinh, phơi sách phơi áo, mừng ngày sinh ngu lang, ăn quả xảo v.v. cũng có thể nói là ngày các chàng trai cô gái tìm hiểu lẫn nhau. Nếu như chàng có ý nàng có tình nhìn hợp nhau thì có thể trò chuyện đàng hoàng, xem có thể kết hôn không.”
Tiểu Thất liền có chút ngây dại.
Thì ra hôm nay là ngày lễ khất xảo ở trần gian. Mọi người từ mùng một tháng bảy đã bắt đầu chuẩn bị vật dùng cho ngày khất xảo, xe cộ trên đường phố khất xảo qua lại tấp nập dòng người như nước chảy, đến gần ngày thất tịch, trên phố khất xảo hầu như là biển người, xe cộ khó đi qua, nhìn ngắm phong tục, hầu như không thua gì với ngầy tết ngày lễ lớn nhất này, lễ khất xảo là một trong ngày lễ được người dân yêu thích.
Khó trách trên đường phố lại có nhiều người như thế, người đông không chút không gian trống, náo nhiệt vô cùng.
Tiểu Thất tuy rằng không khất xảo như mấy cô gái nhân gian, nhưng thấy náo nhiệt như thế, cũng có ý nghĩ chung vui.
Đế quân có lẽ cũng nhận ra, cứ để Tiểu Thất tự do mà chơi đùa trong đám đông.
Chu tước bên cạnh cứ mãi bẹt môi.
Đế quân đại nhân thân phận tôn quý như thế, tuy nhiên lại cùng một tiểu tiên nga nhỏ bé đến nhân gian để mừng ngày lễ khất xảo, hầu như là chuyện từng chưa xảy ra!
Tiểu tiên nga này có gì tốt chứ?
Tuy nhiên có thể khiến cho đế quân không màng thân phận mà đích thân đi cùng chứ!
Hầu như không vui lắm!
Tiểu Thất mới không quan tâm chu tước vui hay không, cô ấy cuối cùng có thể để bỏ xuống mọi gánh nặng, vui chơi khá vui vẻ trong đám đông.
Nhìn nụ cười rực rỡ của Tiểu Thất, đế quân càng cảm thấy, ngài ấy lúc trước nhất định gặp qua tiểu tiên nga này, hơn nữa còn có tình cảm dây mơ rễ má không cắt đứt được.
Bởi vì mỗi nụ cười của tiểu tiên nga đó, hình như đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ngài ấy.
Chuyện này rất không bình thường.
Với công lực của ngài ấy, trên cả thế giới này, người có thể uy hiếp đến ngài ấy, đã rất rất ít rồi, hầu như có thể không bỏ qua không quan tâm tới.
Thế thì rốt cuộc là ai, phong ấn lại ký ức của ngài ấy, khiến ngài ấy không nhớ tiểu tiên nga này?
Ngài ấy cần điều tra rõ chuyện này.
Tiểu Thất hoàn toàn không biết tâm trạng lúc này của đế quân, cô ấy đang một mình chơi rất vui, đều quên mất cô ấy là người cần về phủ đệ Viêm đế.
Chu tước cuối cùng không kiềm được hỏi đế quân: “Đại nhân, ngài sao lại dung túng vị tiểu tiên nga này như thế?”
Đôi mắt đỏ của đế quân nhấp nháy một lúc, mới khẽ trả lời: “Đúng thế, bản đế quân cũng muốn biết, tại sao đối với người khác cứ thiếu sự kiên nhẫn, nhưng duy nhất đổi với nàng ấy lại khoan dung như thế?”
Chu tước nhịn cả buổi, mới hỏi: “Đế quân đại nhân, ngài không phải là thích tiểu tiên nga đó chứ?”
Đế quân nghe thấy liền cười, đưa tay lên gõ đầu chu tước: “Nói lung tung!”
Chu tước nha răng nhe lợi mà cười, chỉ cần không phải thích tiểu tiên nga đó là được.
Một lúc sau, Tiểu Thất đã mua một đống đồ, vui vẻ mà chạy đến khoe với đế quân và chu tước: “Xem. Đồ ở đây thật rẻ! Tiểu tiên chỉ dùng một viên trân châu liền mua được nhiều đồ như thế.”
Đế quân và chu tước im lặng rất lâu.
Vị tiểu tiên nga này có lẽ không hề biết, viên trân châu trong tay cô ấy, có thể mua cả con đường phố này chăng?
Nhưng nhìn trên niềm vui phấn khởi của cô ấy, đế quân không hề vạch rõ, chỉ là cao thâm khó hiểu mà gật đầu, nói: “Nếu đã mua xong, thế thì đi thôi!”
Nói xong, đế quân quay người liền đi.
Chu tước rất nhanh liề đi theo.
Tiểu Thất lại không hiểu nữa rồi.
Là ngài ấy muốn đến đây, bây giờ lại là ngài ấy muốn rời khỏi.
Ngài ấy rốt cuộc muốn sao đây?
Đế quân dẫn theo Tiểu Thất ngồi trên chu tước rất nhanh rời khỏi trần gian, trở về thiên giới, trực tiếp đi đến phủ đệ của Viêm đế.
Tiểu Thất không dám đi bằng cửa chính, mà từ cửa sau chuồn vào trong.
Đế quân mượn cớ tìm Viêm đế uống rượu, trực tiếp từ cửa chính đi vào.
Cho nên, mọi người đều không phát hiện Tiểu Thất đã lén trốn ra ngoài mấy ngày.
Tiểu Thất đem hạt giống cho đại tỷ, đại tỷ ôm lấy Tiểu Thất mà khóc nghẹn, còn nói, may là có mấy hạt giống này, nếu không đến lễ thưởng hoa của Viêm đế, trong phủ lại không có đủ giống hoa, thế thì đúng là chuyện lớn rồi.
Bây giờ đã có giống cây, đi các phủ đệ của tiên tử khác, xin thêm một ít thiên thủy vũ lộ, thúc đẩy hạt giống này, không cần mấy ngày phủ đệ Viêm đế, sẽ là thành một biển hoa.
Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Thất cùng sáu tỷ tỷ cùng nhau thúc đẩy sự phát triển của hạt giống, ngày ngày chăm bón tưới tiêu.
Cuối cùng trước đêm lễ thưởng hoa, đã trồng nên đầy vườn hoa tiên thảo tưởi tốt.
Làn gió thổi qua, từng làn hương tuy nhiên có cảm giác ở ngoài quần đảo lục hải.
Lễ thưởng hoa cuối cùng cũng đến.
Các tiên nhân các lộ, đều nhận được thiệp mời của Viêm đế, lần lượt đến cùng ngắm hoa thưởng rượu.
Đế quân lần nữa không mời mà đến, khiến cho không ít tiên tử mặt đều đỏ ửng, ánh mắt mê ly.
Trong buổi tiệc, Viêm đế mĩm cười nói với đế quân: “Nghe nói thiên hậu muốn làm mai cho ngài? Nghe nói muốn làm mai Lam Thúy công chúa của Tây Bắc.”
Tiên quân tiên tử xung quanh nghe thấy, liền nhìn về phía đế quân. Đế quân cầm chung rượu trong tay mà chơi, chậm rãi mở miệng nói: “Công chúa Lam Thúy Tây Bắc hải vực, năm nay chẳng qua mới năm vạn tuổi, ta đã là người mười mấy vạn tuổi, sao có thể xứng với Lam Thúy công chúa chứ?’