Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20943
Mỗi nhà thôi miên, đều có cách và thủ pháp riêng của mình.
Robin cũng như thế.
Chờ sau khi Robin hoàn toàn hồi phục sự bình tĩnh và im lặng, vào vai nhà thôi miên, khí thế và khí chất của cả người ông ta đều thay đổi.
Ông ta không còn là kẻ bán tình báo tồi tàn nữa, mà là đại sư đức cao vọng trọng.
Robin để Sùng Minh nằm yên tĩnh trên chiếc ghế nằm, im lặng nghe lấy bài nhạc tự nhiên.
Bài nhạc này có thể giúp cho con người ta thả lỏng tinh thần, như là mình đang ở trong thiên nhiên vậy.
Không có tổn thương, không có chiến tranh, không có phiền muộn.
Cứ yên tĩnh như thế mà chìm vào giấc ngủ.
Sùng Minh không hề kháng cự với phương thức này, nhắm mắt im lặng nghe âm thanh của bài nhạc.
Robin thấy Sùng Minh hoàn toàn thả lỏng người, mới khẽ mở miệng nói: “Tôi tên Aude, năm nay 41 tuổi, là một bậc thầy cảm xúc đạt chuẩn. Đúng thế, nghề nghiệp chính của tôi chính là bậc thầy cảm xúc, không chỉ là một nhà thôi miên. Chuyện mà hôm nay tôi muốn làm với cậu, chính là thu xếp lại trí nhớ của cậu, bao gồm những trí nhớ còn nhớ, bị lãng quên, đóng kín, và thoáng qua. Đừng có bất kỳ sự kháng cự gì với tôi. Bởi vì, tôi không tổn thương cậu. Bởi vì tôi là một phần của cậu.”
Đúng thế, Robin cũng là một tên giả.
Tên thật của ông ta là Aude.
Tất nhiên người biết được cái tên này, trên thế giới này cũng chẳng có mấy ai.
Chân mày của Sùng Minh liền thả lỏng.
Rõ ràng, Sùng Minh biết tên thật sự của Robin.
Robin cũng rõ, nếu ông ta không nói thực, thế thì, Sùng Minh sẽ không thật sự tin tưởng ông ta.
“Thế thì tiếp theo đây, để chúng ta cùng xem, mấy năm nay, trải qua những gì. Lãng quên những gì.” Giọng của Robin rất nhẹ rất dịu dàng, nhưng lại đem cho con người ta cảm giác thoải mái mà an lành, không khiến người ta nảy sinh sự bày trừ.
Sùng Minh hình như trong một giây sau, liền chìm vào trong hồi ức của mình.
Tất cả mảnh vỡ của trí nhớ hình như đều im lặng nằm trong một không gian kín mít.
Trong những trí nhớ này, có thật có giả.
Có những chuyện thực tế đã từng xảy ra, có một số là dữ liệu rác trong lúc hoạt động của não, còn có một số đơn thuần chỉ là tưởng tượng.
Mỗi mảnh vụn của trí nhớ đều tỏa ra ánh sáng khác nhau.
Có cái mạnh mẽ, có cái yếu ớt.
Sùng Minh cảm nhận được linh hồn của mình, hình như rời khỏi cơ thể, đang đi về phía mấy mảnh vụn trí nhớ này.
Sùng Minh mỗi tiến một bước về phía trước, những mảnh vụn trí nhớ tỏa sáng kia đều sẽ tự động đi về phía anh ta, chìm vào bên trong cơ thể anh ta.
Anh ta như là ôn lại ký ức xưa của mình vậy, đem từng chuyện mà mình từng trải qua, đều ôn lại một lần.
Những thứ dơ bẩn, máu tanh, tàn nhẫn, lạnh băng đó, cũng bao gồm cả nổi hoảng sợ, bất an, bàng hoàng, bất lực nằm sâu trong linh hồn đó, đều được phóng to ra với anh ta.
Đúng thế, anh ta cho dù là quân vương của thế giới hắc ám, anh ta cũng có nhược điểm.
Chỉ là những nhược điểm này, người khác không từng biết qua.
Sùng Minh từng bước đi về phía trước, mồ hôi trên trán Robin, cứ rơi xuống lạch bạch.
Trải qua nhiều sự đen tối thế này, tuy nhiên vẫn có thể sống được.
Quả nhiên, trên thế giới này, chỉ có thể có mỗi mình Sùng Minh.
Khi mà Sùng Minh đi đến hình ảnh gặp nhau với Thẩm Lục, bước chân anh ta liền dừng lại.
Phân đoạn ký ức này, trong nơi sâu thẳm của linh hồn anh ta rực sáng tia sáng độc đáo.
Điều này chứng minh, anh ấy trân trọng biết bao phần ký ức này.
Những ký ức liên quan đến Thẩm Lục, như thủy triều vậy, mà ập vào trong cơ thể Sùng Minh.
Thì ra, mình từng yêu người đàn ông đó như thế.
Đúng thế, từng yêu, và vẫn cứ yêu.
Khi anh ta nhìn thấy hình ảnh Thẩm Lục ở đại sảnh của khách sạn, đem mình làm quà tặng năm mới cho mình, cảm xúc không bao giờ thay đổi của Sùng Minh, cuối cùng có sự dậy sóng.
“Thẩm Lục.” Sùng Minh mở miệng kêu nhỏ, Thẩm Lục trong trí nhớ từ từ quay người, quay sang cười rực rỡ với anh ta.
Nụ cười này, khuynh thành khuynh nước khuynh lòng người.
Trong ánh mắt tà mị của Sùng Minh, sát ý lạnh băng đều như triều rút mà biến mất, thay vào đó là vẻ kiên định cùng sự dịu sàng.
Robin cảm thấy áp lực trên người mình liền nhẹ hẳn.
Cảm giác từ địa ngục trở về trần gian, thật sự quá tốt đi!
Nếu như bây giờ không phải là đang tiến hành thôi miên và thu xếp trí nhớ, Robin đều xúc động đến muốn khóc luôn rồi!
Chết tiệt, làm chuyện này cho Sùng Minh, thật sự cực quá đi!
Cuối cùng, trí nhớ được thu xếp đến thời khắc quan trọng.
Sùng Minh thấy mình và Hạ Nhật Ninh cùng đi vào trong phòng thí nghiệm đã được đóng lại rất lâu.
Những chuyện xảy ra của hai người trong phòng thí nghiệm từng chút một, như phim vậy mà hiện lại, xem lại từ đầu.
Khi giây phút thang máy xảy ra sự cố, Sùng Minh không chút do dự nào, đem thuốc vứt cho Hạ Nhật Ninh, một mình nhảy xuống, đẩy Hạ Nhật Ninh thoát khỏi hiểm cảnh!
Tiếng nổ dưới chân càng ngày càng lớn.
Sùng Minh nhìn Hạ Nhật Ninh điên cuồng mà kêu lấy tên mình, anh ta chỉ cười.
Giây phút đó, anh ta hối hận không?
Không hối hận.
Đúng thế, không hối hận.
Vì người mình yêu, làm bất cứ chuyện gì, đều là cam tâm tình nguyện.
Bởi vì, yêu cậu ta! Nên muốn cậu ta có được tất cả mọi thứ tốt nhất.
Cho dù là tình cảm nhỏ nhoi không đáng là gì, đều muốn cho cậu ta tốt nhất.
Sùng Minh thu lại ánh nhìn, quay người kiên quyết chọn lấy con đường nguy hiểm nhất.
Chỉ cần Hạ Nhật Ninh thoát ra ngoài, thế thì, anh ta nhất định phải đối diện với sự khảo nghiệm sống còn.
Thế nhưng, anh ta không sợ!
Bởi vì, anh ta là Sùng Minh.
Dưới chân là vực sâu vạn trượng!
Bên cạnh là tiếng nổ, đồng thời khí oxy là 0!
Làm sao đây?
Con đường nào cũng chỉ có con đường chết.
Còn anh ta hình như không còn sự lựa chọn nào khác!
Sùng Minh vào giây phút quan trọng nhất, không từ bỏ ý chí sinh tồn, dựa vào bản năng, cơ thể dùng sức đạp lên vách núi bên cạnh, làm giảm tốc độ rớt xuống.
Trong giây phút mà vụ nổ sắp đến gần, cơ thể rơi thẳng xuống khe hở ở dưới!
Cơ thể của Sùng Minh, trong khi khí oxy hạ xuống còn 0, hình như khởi động cơ chế tự bảo vệ.
Anh ta không hô hấp nữa, cứ thế mà rơi tự do!
Khe hở phía dưới là gì, ai cũng không biết cả.
Tất cả chỉ có thể nghe theo ý trời.
Trong thời khắc ung dung chấp nhận cái chết, trong đầu Sùng Minh nghĩ rất nhiều.
Nhưng điều nghĩ nhiều nhất, là Thẩm Lục và Thẩm Hà.
Ừm, cô nhóc đó, cô nhóc khóc rất đăc biệt đó.
Thậm chí Sùng Minh từng nghĩ, nếu lần này không chết, anh ta nhất định đem cô nhóc xem như là viên ngọc quý trên tay mà chiều.
Để cho tất cả mọi người trên thế giới, không còn ai ăn hiếp cô bé nữa.
Ừm, đây là điều mơ tưởng chăng?
Mơ tưởng sao....
Có lẽ là phía dưới của khe hở cách phía trên quá xa, phía dưới đó tuy nhiên có oxy.
Nhưng Sùng Minh chỉ kịp hít thở một ngụm không khí trong lành, cả người liền phập một tiếng, chìm vào trong nước lạnh băng.
Sùng Minh bản năng liền muốn nổi trở lên.
Nhưng, mật nước ở đây thấp như quỷ, anh ta chỉ có sức lực, nhưng lại không cách nào chống lại được sức cuộn của nguồn nước ngầm.
Một cái xoáy nước to cuộn đến, kèm theo Sùng Minh, cuốn mạnh xuống dưới hạ lưu.
Sùng Minh chỉ cảm thấy đầu mình chạm mạnh vào trên đá cứng rắn, giây sau, anh ta liền chìm vào trong hôn mê.
Chờ đến khi anh ta tỉnh lại, anh ta đã trôi dạt trên dòng nước.
Ừm, đúng thế, anh ta xuất hiện ở một giếng nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK