Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201259

Sau đó Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển lại nằm ngắm cảnh dưới chiếc lều.

Sử Hiểu Yến nhìn hai người bằng ánh mắt ai oán: “Tại sao hai người không mang giường theo?”

“Cô còn phải nhảy lầu, mang thêm cũng không có tác dụng gì.” Thẩm Hà trả lời rất từ tốn.

Cho dù Vu Tiểu Uyển có được dạy bảo tốt đến mấy thì cũng không nhịn được phải quay đầu đi cười trộm.

Cuộc đối thoại thần kì này, đúng là quá lạ lùng.

“Ôi ôi ôi, tôi chỉ giả vờ nhảy lầu thôi có được không? Như vậy có thể đòi thêm ít tiều nữa!” Trước mặt Thẩm Hà, Sử Hiểu Yến nói thật hết ra: “Tôi gửi nhiều tin nhắn cho anh ấy như vậy, anh ấy lại chẳng trả lời, thật sự là tôi không còn chiêu nào nữa! Tôi lại không vào được nhà cô, vậy nên chỉ có thể nghĩ cách! Cô nói xem, anh cô có thể nể tình tôi nghiêm túc thế này mà cho tôi thêm một khoản không?”

“Ừm, chuyện này khó mà nói được.” Thẩm Hà trả lời vấn đề này rất nghiêm trang: “Anh tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp.”

“Tôi có uy hiếp đâu! Tôi đang theo đuổi mà!” Sử Hiểu Yến cũng nói linh tinh một cách nghiêm trang.

“Nhưng cô lại định nhảy lầu…” Thẩm Hà nhìn Sử Hiểu Yến bằng ánh mắt hàm xúc.

Sử Hiểu Yến vỗ trán một cái, lập tức bò dậy khỏi mặt đất, cô ta đi tới bên cạnh Thẩm Hà rồi nói: “Đó là tôi đang dọa những người trong cửa hàng! Bọn họ cứ đòi đuổi tôi đi bằng được! Tôi làm biểu ngữ cũng có dễ dàng gì đâu? Tôi tốn nhiều tiền lắm đấy! Nào nào, cho tôi một ly nước hoa quả.”

Sử Hiểu Yến đứng ở một bên, ra vẻ quen thuộc vươn tay với Thẩm Hà.

Thẩm Hà sai vệ sĩ: “Đi lấy thêm một cái ghế, một cái ly nữa.”

Vệ sĩ nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.

Mọi thứ được mang tới chỉ trong chốc lát.

Sau đó Sử Hiểu Yến ngồi xuống bên cạnh, sau đó bưng nước hoa quả lên uống nhiệt tình.

Thật đúng là như thân quen lắm vậy!

Vu Tiểu Uyển chỉ im lặng nhìn cô gái này.

Vẫn là lớp trang điểm dày cứng ngắc, che đi dáng vẻ vốn có của cô ấy.

“Cô định đòi bao nhiêu tiền với anh tôi?” Thẩm Hà hỏi.

“Mười bảy tỷ!” Sử Hiểu Yến vươn mấy đầu ngón tay ra rồi lắc lắc, nói: “Không nhiều lắm đúng không? Tôi không có lòng tham! Thật đấy! Mười bày tỷ là đủ rồi! Căn chung cư mà anh ấy cho tôi đã sang tên rồi, tôi đã có chỗ ở, cho tôi thêm mười bảy tỷ nữa là tôi có thể kinh doanh buôn bán nhỏ. Như thế thì cuộc sống của tôi cũng được bảo đảm rồi!”

“Ừ, quả thực không nhiều lắm.” Thẩm Hà gật đầu nói: “Nhưng cho dù cô không cần mười bảy tỳ này, anh tôi cũng sẽ gửi tiền cho cô đúng hạn, có khi còn hơn mười bảy tỷ. Một người khôn ngoan như cô, chắc sẽ tính được số tiền này chứ?”

Sử Hiểu Yến bỗng nhiên khựng lại, chầm chậm nuốt nước hoa quả rồi mới nói thong thả: “Điều kiện tiên quyết là tôi luôn ở thành phố.”

“Sao? Cô muốn đi à?” Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển đều cảm thấy hứng thú, đồng thanh hỏi.

Sử Hiểu Yến cười tự giễu một tiếng, sau đó trả lời: “Không đi còn làm gì được nữa chứ? Cô cũng biết đấy, tôi không cần thiết ở lại đây. Dù sao ở đâu thì cũng giống nhau thôi, tôi không có người thân, cũng không có bạn, vậy nên đi đâu cũng không sao.”

“Là vì Hồ Phi?” Thẩm Hà hỏi.

“Quả nhiên trên thế giới này không có chuyện gì là cô không biết.” Sử Hiểu Yến lại cười tự giễu: “Hai vị công chúa quốc dân, đương nhiên là có bản lĩnh rồi, không có chuyện gì giấu được ánh mắt của hai người, vậy thì tôi còn ra vẻ gì chứ? Đúng vậy, là bởi vì Hồ Phi!”

“Cô đã biết Hồ Phi, vậy chắc cô cũng biết Hồ Phi luôn trốn tránh tôi.” Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc của Sử Hiểu Yến tụt hẳn xuống: “Tôi thừa nhận, lúc mới đầu tôi tiếp xúc với anh ấy là vì thấy anh ấy có tiền, muốn có được anh ấy. Nhưng dần dần sau này tôi lại có tình cảm thật lòng với anh ấy. Đáng tiếc người ta hoàn toàn không quan tâm. Sự thật lòng của tôi rẻ mạt thế đấy!”

Nhìn bộ dạng gắng gượng tỏ ra không quan tâm của Sử Hiểu Yến, Thẩm Hà nghĩ tới dáng vẻ của người hát kịch trên chiếc ghế dài nơi góc phố.

Quả nhiên là một người thú vị!

Vu Tiểu Uyển lại không biết gì cả, vì thể cũng không khỏi tò mò nhìn Thẩm Hà.

Thẩm Hà giải thích cho Vu Tiểu Uyển nghe: “Cái cô đóng giả làm người thứ ba này có người yêu rồi. Người yêu của cô ta không để ý tới cô ta, vậy nên cô ta đau lòng đến tột độ, chuẩn bị rời khỏi đây.”

Sử Hiểu Yến cười hì hì nói: “Miêu tả rất ngắn gọn, nhưng trên thực tế thì đúng là như thế! Cái gọi là tỏ tình và theo đuổi mà tôi nói chỉ là để che mắt thôi! Tôi có ngu đâu, cổ tích công tử nhà giàu yêu cô bé lọ lem phải có điều kiện thiết yếu là cô bé lọ lem là công chúa thật! Tôi thì sao? Tôi chẳng có gì cả, nếu có hoàng tử nào mà thích tôi, vậy thì phải thiểu năng với mù lòa tới mức nào đây? Vậy nên tôi chỉ cần tiền thôi!”

“Cô thành thực như thế có được không đấy?” Thẩm Hà không nhịn được mà phỉ nhổ.

Ngay cả những vệ sĩ đứng cạnh bọn họ đều không nhịn được phỉ nhổ!

Nói mục đích của mình ra thẳng thắn như thế, đúng là Tiểu Tam Quân kì lạ nhất trong lịch sử!

“Không sao mà!” Sử Hiểu Yến giương tay ra, tỏ vẻ không chút để ý: “Dù sao mục đích cuối cùng của tôi chính là có thêm một khoản tiền. Nếu như anh cô có lòng từ bi cho tôi mười bảy tỷ thì đồng nghĩa với việc tôi nhặt được mười lăm tỷ rồi!”

“Đúng là quá thành thực.” Vu Tiểu Uyển cũng không khỏi mở miệng: “Lần đầu tiên tôi gặp được người thành thực như vậy.”

“Bởi vì cô đẹp quá.” Sử Hiểu Yến nói lời thật lòng: “Tôi căn bản không thể cạnh tranh được với cô, vậy nên lấy tiền thì tốt hơn! Đương nhiên, nếu người của Hạ gia dự định làm người mù thì tôi cũng sẽ chịu vậy!”

Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển cùng nhau phun nước hoa quả trong miệng ra ngoài!

Cô ơi, cô đừng hài hước như vậy có được không!

Quả nhiên, đúng lúc này, Thẩm Duệ gọi tới điện thoại của Thẩm Hà.

“Đều đi à?” Thẩm Duệ bất đắc dĩ nói: “Hỏi xem rốt cuộc cô ta muốn cái gì?”

Thẩm Hà cười hì hì nói: “Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ bọn em đang ngồi uống nước hoa quả với nhau đây, sau đó thương lượng với anh xem lấy bao nhiêu tiền thì hợp lí!”

“Mười bảy tỷ!” Sử Hiểu Yến ở bên cạnh đã mở miệng nói.

Thẩm Hà cười hì hì: “Nghe thấy chưa? Người ta muốn mười bảy tỷ!”

Thẩm Duệ nói rất bất đắc dĩ: “Được được được, em đưa cho cô ta trước đi rồi anh gửi vào tài khoản của em sau.”

Thẩm Hà nói: “Người ta nói muốn tiền của anh cơ, không lấy của em!”

Thẩm Duệ lại bất đắc dĩ đủ kiểu!

Vu Tiểu Uyển ở bên cạnh nói: “Anh cậu trả lại tiền cho cậu thì không tính là tiền của cậu.”

“Đúng, đúng, đúng, rất có lý.” Sử Hiểu Yến lập tức lại gần nói: “Tôi không ngại việc qua tay! Nhưng mười bảy tỷ cho một cách sảng khoái thế này có được không đấy? Có cần suy xét để thêm một chút không? Dù sao nếu tôi muốn đổi một chỗ khác để sinh sống thì sẽ cần rất nhiều tiền!”

Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển lại phun ra lần nữa!

Thẩm Duệ cũng nghe thấy giọng nói của Sử Hiểu Yến, anh mở miệng nói: “Được, bao nhiêu tiền đều được, thương lượng với nhau xong đi rồi anh sẽ chuyển tiền cho em. Chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi, không thể làm to lên nữa!”

Nghe được cậu này, Sử Hiểu Yến mừng như mở cờ trong bụng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK