Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20243

"Người nào?" Nhân viên cảnh giới lên cò, trực tiếp chỉa tới phương hướng truyền đến tiếng bước chân, thấp giọng quát hỏi.

Tiếng bước chân lập tức dừng lại.

Có người ở trong bóng tối hô một tiếng khẩu hiệu: "Sườn heo kho tiêu."

"Đít của gà con!" Bên người của Hạ Nhật Ninh lập tức có người đối đáp lại khẩu hiệu.

Thẩm Thất đang sưởi ấm nhịn không được, phụt một tiếng cười phun ra.

Cái quỷ gì đây?

Đây là ai nghĩ ra được cái ám hiệu?

Văn Nhất Phi khoanh tay nói: "Nếu như tôi không có đoán sai, người đặt ám hiệu, nhất định là tiểu Hạ. Thằng tham ăn kia!"

Tiểu Hạ thẹn thùng mà trả lời: "Văn thiếu gia, ngài quá hiểu tôi rồi!"

Đối phương rõ ràng nhẹ là thở phào một hơi, nói: "Là tôi, el."

Cô? Cô tìm tới nơi này rồi?

Thẩm Thất lập tức đứng lên, trong bóng tối từ từ đi ra một đám người thảm hải.

Cầm đầu chính là el.

"Cô!" Thẩm Thất bước nhanh chạy tới, nhìn thấy cả người thảm hại của el, nhịn không được hỏi: "Đây là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

El đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Thẩm Thất, đi đến bên người Hạ Nhật Ninh, nói: "Có thể ở chỗ này gặp các người quả thực là thật tốt quá! Chúng tôi đã hết gạo sạch đạn rồi."


"Chuyện như thế nào, " Hạ Nhật Ninh nhướng mày: "Tình hình ở bên kia không tốt?"


El lắc đầu nói: "Lối đi kia hoàn toán bị phong kín rồi, ai cũng không thể nào vào được rồi, nhưng mà chúng tôi cũng bỏ ra một chút trả giá, tổn thất mấy nhân viên."


Thẩm Thất nhịn không được hỏi: "Cô, cô rốt cuộc là đi làm gì rồi?"


El hướng về phía Thẩm Thất cười cười: "Nhật Ninh còn chưa nói cho con biết mục đích thực sự của chuyến đi này của chúng ta sao?"

Thẩm Thất ngơ ngác mà lắc đầu.

Hạ Nhật Ninh vừa cười vừa nói: "Xem ra, chúng ta phương pháp thu hút sức chú ý, thật là có hiệu quả đấy. Sức chú ý của Thomas lực đúng là ở trên người của con."

El nhìn thấy Thẩm Thất vẫn còn ngơ ngác, lập tức giải thích: "Chúng ta đã chơi một tay minh tu sạn đạo âm độ trần thương. Bề ngoài, Nhật Ninh mang theo các người cùng theo Thomas từ hướng Thanh Long đi vào hang mộ, tôi mang theo một đội ngũ khác, từ hướng Bạch Hổ đã đổ sụp tiếp tục đi tiếp. Tuy rằng hang mộ đã đổ sụp một bộ phận, nhưng có một số lối đi vẫn được giữ gìn nguyên vẹn đấy. Tôi đối với hang mộ này lại từng làm qua một số nghiên cứu, hai lần tạo động trộm là không có vấn đề đấy."

"Vì vậy Hạ Nhật Ninh thu hút sức chú ý và hỏa lực của Thomas, tôi mang theo người ở bên cạnh một lần nữa đi vào mộ địa. Vừa rồi tiếng súng bắn của các người, vừa đúng lúc che lấp tiếng tôi tạo động trộm. Vì vậy tôi mới có thể thuận lợi lần nữa lặn xuống." El giải thích: "Vị trí trung tâm của hang mộ dày đặc cạm bẫy, vô cùng nguy hiểm. Thẳng thắn nói, Thomas cho dù là đã đến trung tâm của mộ địa, hắn cũng chưa hẳn có thể đi vào được."

"Không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ sẩy." Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: "Chỉ cần bên kia thuận lợi là được rồi."

El cười khổ một tiếng: "Lần này trả giá cao có chút cao. Đoán chừng tôi đời này cũng không muốn xuống cái hang mộ này lần nữa rồi."

Hạ Nhật Ninh nhìn mấy người kia vừa mới tới nơi mục đích thì nằm ở trên đất thở gấp, nói: "Nhân viên thương vong, trợ cấp gấp bội."

"Vâng, tổng tài." Tiểu Hạ lập tức lĩnh mệnh.

"Tiểu Xuân đâu?" Hạ Nhật Ninh tiếp tục hỏi.

El thở dài một tiếng: "Đi lạc với chúng tôi rồi! Luôn liên lạc không được."

Sắc mặt của Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên biến đổi.

Bốn người trợ lý cấp cao nhất, mỗi người đều là trợ thủ đắc lực của hắn.

Nhất là tiểu Xuân, thân là đứng đầu trợ lý cấp cao nhất, càng là một tồn tại mà Hạ Nhật Ninh không thể rời khỏi.

Bây giờ tiểu Xuân sống chết không biết tung tích không rõ, lòng của Hạ Nhật Ninh lập tức liền treo lên!

Nếu như lần này tổn thất đi tiểu Xuân, vậy hành động của lần này coi như là đã thất bại rồi!

Tiểu Hạ không tìm được tiểu Xuân, sắc mặt cũng cùng theo thay đổi rồi!

Thẩm Thất lập tức an ủi Hạ Nhật Ninh: "Đừng lo lắng, anh ấy nhất định không có chuyện gì đâu! Anh ấy thông minh như vậy, hơn nữa lại là gia học uyên nguyên, hiểu được kiến thức cấp cứu Trung y Tây y, anh ấy tuyệt đối sẽ cho mình đi đến hiểm cảnh đâu. Chúng ta có thể phân tán một nhóm người, dọc theo con đường mà cô trở về, quay về tìm thử xem! Có lẽ ở trên đường có thể gặp phải anh ấy rồi!"

Hạ Nhật Ninh gật gật đầu, vừa định nói chuyện, một giọng nói lạnh như băng từ trong bóng tối vang lên: "Không cần, Hạ tổng, tôi đã đưa về cho anh rồi!"

Nghe được giọng nói này, sắc mặt của Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên biến đổi!

Thomas!

Sắc mặt của el cũng trong nháy mắt biến đổi, lập tức đứng dậy.

Một đoàn người từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, có người đã mang theo tiểu Xuân uể oải không khỏe đi tới.

"Tiểu Xuân!" Hạ Nhật Ninh cùng tiểu Hạ đồng thời kêu lên.

Sắc mặt của tiểu Xuân trắng bệch, cả người như là bị rút đi gân cốt vậy, bị người ném xuống đất.

Thẩm Thất đi về phía trước một bước: "Nếu như ngài Thomas thay chúng ta đem người tìm về rồi, vậy đương nhiên là vô cùng cảm kích."

Có người ở dưới chân của Thẩm Thất nhanh chóng bắn một loạt viên đạn, trên mặt đất lập tức xuất hiện một loạt lỗ.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin đừng tùy ý tới gần, nếu không, ngộ thương đến cô, sẽ không tốt rồi." Thomas sau khi nói với Thẩm Thất xong, quay đầu nhìn về el: "Cô quả nhiên đến rồi! Nếu như không phải tôi hành động nhanh, chỉ sợ là cũng bị cô tính kế rồi!"

El không có lên tiếng.

Thẩm Thất giơ tay lên nói: "Tôi không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào, tôi chỉ muốn xem một chút tiểu Xuân. Dù sao, anh ấy đã từng như thế chăm sóc tôi qua, anh cưỡng bức tiểu Xuân cùng cưỡng ép tôi, thật ra là cùng một tác dụng. Vì vậy, dùng tôi để trao đổi tiểu Xuân."


"Tiểu Thất!"


"Tiểu Thất!"


...

Nhiều người đồng thời kêu lên!

Thẩm Thất giơ tay phải lên ngăn cản lời của những người khác, nhẹ nhàng nói: "Từ khi đi xuống hang mộ, tôi luôn là cho các bạn thêm phiền toái. Tôi không muốn làm người vô dụng. Tiểu Xuân trước kia đã nhắc tôi rất nhiều, cũng chăm sóc cho tôi rất nhiều. Làm người, không thể vong ân phụ nghĩa. Tôi đồng ý dùng tôi đổi tiểu Xuân."


Đôi mắt của tiểu Hạ trong nháy mắt biến đổi.

Trước kia anh chịu trách nhiệm bảo vệ Thẩm Thất, chỉ là bởi vì mệnh lệnh của Hạ Nhật Ninh.

Mà giờ phút này, anh lần đầu tiên nghiêm chỉnh đối với Thẩm Thất người phụ nữ này.

Bốn người tiểu Xuân tiểu Hạ tiểu Thu tiểu Đông, vẫn luôn là cùng nhau đấy.

Tình bạn giữa bốn người bọn họ, không phải là người khác có thể đơn giản lý giải đấy.

Bọn họ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Hạ Nhật Ninh, nhưng có sự phán định tiêu chuẩn của mình.

Trước kia, bọn họ chỉ là đem Thẩm Thất coi là một bà chủ đơn thuần.

Mà bây giờ, hành vi của Thẩm Thất, hoàn toàn đã nhận được sự công nhận của tiểu Hạ.

Tiểu Xuân đã nghe thấy lời của Thẩm Thất nói, nhẹ lắc đầu: "Đừng..."


Thẩm Thất tiếp tục đi về phía trước vài bước, đôi mắt của Thomas không chắc mà nhìn Thẩm Thất, ngầm đồng ý cô tới gần.

Nếu như là con tin, Thẩm Thất đúng là so với một trợ lý có lợi rất nhiều.

Thomas dùng ánh mắt như nhìn người ngu mà nhìn về Thẩm Thất, dùng nữ chủ nhân đổi một thuộc hạ, đây không phải là người ngu thì là cái gì?


Thẩm Thất đã có thể thấy rõ ràng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tiểu Xuân, và anh ấy không ngừng bụm lấy cánh tay.

Xem ra tiểu Xuân vì mất máu quá nhiều mới dẫn đến suy yếu.

Anh ấy cần được lập tức truyền máu!


"Để tôi làm con tin, tôi trao đổi với anh ấy." Thẩm Thất bình tĩnh mà nói: "Một con tin khỏe mạnh, cũng tốt hơn một người đang sống dở chết dở đấy."

"Nhị thiếu phu nhân, đừng." Tiểu Xuân giãy giụa mà mở miệng, anh lời còn chưa nói hết, đã bị người hung hãn đạp một cước.

"Đợi một chút!" Hạ Nhật Ninh đột nhiên mở miệng nói: "Muốn đổi con tin, thì để tôi! Thomas, ra tay với người phụ nữ, có làm tổn phong độ đàn ông mà anh chưng diện chăng?"

Thomas khẽ cười: "Hạ Nhật Ninh, anh cho rằng tôi là kẻ ngu sao? Anh là một tay đáng Boxing cấp bậc 70 kg đấy, am hiểu vũ khí, cận thân vật lộn, ẩn núp, bộc phá vân... vân. Tôi thả anh ở bên người, tôi không hoàn toàn làm thịt anh, tôi làm sao có thể an tâm?"

Sắc mặt của Hạ Nhật Ninh trầm xuống.

"Vẫn là vợ của anh thích hợp làm con tin nhất. Người sống dở chết dở này, tôi cũng chơi chán rồi, phong độ đàn ông còn tính là gì?" Thomas chói tai mà phá cười lên: "Nếu như tôi đã tìm được bí mật Vĩnh Sinh, ai sẽ để ý tôi là đàn ông hay là lưu manh?"

Thẩm Thất bình tĩnh mà nói: "Đúng, tôi thích hợp làm con tin nhất. Tôi đã tới rồi, phiền anh thả tiểu Xuân đi."

Tiểu Xuân lúc này thật sự là suy yếu đến chỉ có thể thở ra khí, sắp không có khí hít vào rồi!

Nếu như không kịp tiến hành chữa trị cứu chữa, chỉ sợ thật sự là ra không được cái mộ địa này rồi.

Thomas vui vẻ phá cười lên: "Hạ tổng, chúng ta cùng tính kế nhau, lần này coi như là ai thắng đây?"

Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh hung hãn nhảy lên.

Đáng tiếc Thẩm Thất đưa lưng về phía Hạ Nhật Ninh, lại không có nhìn thấy biểu cảm lúc này của Hạ Nhật Ninh.

Nếu như cô có thể quay đầu nhìn một cái, cô sẽ phát hiện, biểu cảm của Hạ Nhật Ninh, cùng người đàn ông huyền bí kia ở trong mộng, giống y như đúc.

Ngay vào lúc này, el đột nhiên mở miệng nói: "Vẫn là tôi làm con tin đi. Thomas cũng coi là ông chủ đã từng của tôi, tôi tin tưởng ngài Thomas sẽ đối với tài liệu ở trong tay của tôi càng cảm thấy hứng thú chăng?"

Thomas nhìn về phía el, vui vẻ gật đầu nói: "Không tệ không tệ. Tôi càng yêu thích tình cảm buồn cười này vì đối phương mà hi sinh đấy! Người Việt Nam thật sự là kỳ quái, luôn là sẽ có những mối quan hệ kỳ quái như thế! Nhưng mà đối với người thành công mà nói, đây là vô dụng nhất đấy!"

"Anh không phải là người, đương nhiên sẽ không lý giải loại tình cảm hi sinh lẫn nhau này." Thẩm Thất nhàn nhạt mà trả lời.

"Này, người đẹp, cô đừng tưởng rằng cô có một gương mặt xinh đẹp, tôi lại không đối với cô nổ súng. Viên đạn, là không nhận đẹp hay xấu đấy." Thomas kiêu ngạo mà nhìn Thẩm Thất nói: "Cho dù, cô là phái nữ Đông Phương có phong nhã nhất mà tôi từng gặp."

El nhanh bước vài bước, lập tức đem Thẩm Thất đẩy sang một bên, trực tiếp đi tới bên người Thomas, đối với Thẩm Thất lớn tiếng nói: "Nhanh, mang tiểu Xuân đi!"

Không chờ Thẩm Thất trả lời, el tiếp tục nói: "Ngài Thomas, cho dù là uy hiếp, ít nhất cũng phải có thái độ hợp tác. Bằng không mà nói, nếu như tôi liều chết dẫn các người đi đến đường chết, anh cũng không thể tránh được!"

Thomas cũng hiểu rõ lời nói của el có lý, vì vậy không có ngăn trở Thẩm Thất qua mang tiểu Xuân đi.

Thẩm Thất vội vàng đem tiểu Xuân đở lên, rất nhanh hướng đội ngũ của mình lui lại.

Tiểu Hạ đã chuẩn bị xong túi cấp cứu, hướng về phía Thẩm Thất cảm kích mà cười, thấp giọng nói: "Nhị thiếu phu nhân, hôm nay cám ơn rồi!"

Thẩm Thất nói: "Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, nhanh cho tiểu Xuân truyền máu, anh ấy mất máu quá nghiêm trọng rồi!"

Tiểu Hạ không lên tiếng nữa, nhanh chóng cho tiểu Xuân chích kim xong.

Thẩm Thất vừa định ly khai, tiểu Xuân đột nhiên thoáng một phát nắm lấy áo của Thẩm Thất.

Thẩm Thất nghi hoặc quay đầu lại, tiểu Xuân nhúc nhích bờ môi, Thẩm Thất lập tức cúi người xuống.

Thẩm Thất nghe được tiểu Xuân ở bên tai mình nhẹ nhàng nói: "Nhị thiếu phu nhân, tôi ở trong một cái hang mộ, nhìn thấy một bức tranh tường, người ở trên tranh tường, cùng cô giống y như đúc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK