Tâm tư của trai thẳng.
Hôm nay Mạc Thu tan ca từ rất sớm.
Trước khi tan ca cô đã trang điểm trong công ty của mình sau đó xách túi xách vừa mới mua đi gặp Thẩm Nhị.
Dạo này Thẩm Nhị thật sự rất bận, bận đến mức chân không chạm đất.
Có thể dành ra một tiếng gặp bạn gái đã là cố gắng lắm rồi.
Cho dù chỉ có một tiếng, Thẩm Nhị cũng xuất hiện một cách chỉnh tề trước mặt Mạc Thu.
Vì phù hợp với thời gian của Thẩm Nhị, hai người đã chọn gặp nhau ở phòng tiếp đãi cách cổng quân doanh không xa.
Mạc Thu từ xa đã nhìn thấy Thẩm Nhị mặc quân phục màu lục đứng ở bên đó, thân hình anh thẳng tắp giống như cây lao.
Trái tim Mạc Thu đập nhanh hơn nữa.
Trước đây khi nhìn anh mặc thường phục, cô không thấy anh đẹp trai lắm.
Bây giờ, khi anh mặc quân phục, trời ơi, anh thật sự đẹp rụng rời luôn!
Quả thật là vẻ đẹp 365 độ không có góc chết!
Cứ nghĩ đến việc người đàn ông đẹp trai thế này là bạn trai của mình, quả thật trong lòng Mạc Thu ngọt ngào đến mức nở hoa, cảm ơn Thẩm Thất đủ kiểu vì đã mai mối cho cô.
Nếu không có sự cố gắng mai mối của Thẩm Thất và sự cố gắng thể hiện của các bảo bối, có lẽ cô sẽ bỏ lỡ duyên phận này rồi!
Thị lực của Thẩm Nhị tốt, cảm giác cũng tốt nên từ xa đã nhận ra Mạc Thu.
Anh mỉm cười với Mạc Thu, trong mắt hai người yêu nhau đều là tình ý nồng đậm, chỉ là không ai nói ra mà thôi.
Mạc Thu chạy chậm đến, còn chưa nói gì Thẩm Nhị đã vươn tay kéo cô vào, anh dùng lực ôm lấy Mạc Thu, khẽ nói vào tai Mạc Thu: “Anh nhớ em lắm.”
Bốn chữ đơn giản nhưng lại khiến trong lòng Mạc Thu ngọt ngào đến mức bị tiểu đường.
Trước đây khi Mạc Thu xem phim thần tượng luôn cảm thấy tình tiết này quá lố rồi!
Chỉ mấy câu nói như vậy đã khiến nữ chính vui vẻ như vậy.
Bây giờ cô mới hiểu, điều này phụ thuộc vào việc nói với ai.
Người trong lòng nói ra, hiệu quả không kém với vũ khí hạt nhân phát nổ đâu.
Chỉ với câu này của Thẩm Nhị đã làm đầu óc của Mạc Thu mơ màng, không biết phải làm sao. Tác phong nữ cường của cô trước kia từ lâu đã không biết đi mất rồi, cô chỉ có thể ngốc nghếch trả lời : “Em cũng vậy.”
Vào lúc này có người đi qua, họ lần lượt đứng lên chào nghiêm chỉnh: “Chào thủ trưởng!”
Lúc này Thẩm Nhị mới buông Mạc Thu ra đáp lại những người đó, sau đó chỉ vào Mạc Thu giới thiệu: “Đây là vợ chưa cưới của tôi Mạc Thu.”
Đám người đó lập tức nghiêm chỉnh chào: “Chào phu nhân thủ trưởng!”
Mặt của Mạc Thu đỏ lên, cô lúng túng gật đầu nói: “Chào các cậu!”
Sau khi những người đó rồi, Mạc Thu không nhịn được lườm Thẩm Nhị: “Anh nói bừa gì vậy?”
“Anh không nói sai.” Thẩm Nhị trả lời với vẻ nghiêm chỉnh: “Anh đã gặp bố mẹ em rồi, hơn nữa người trong nhà anh cũng xem ảnh của em rồi, phụ huynh hai nhà đều đồng ý, chúng ta cũng không có mâu thuẫn. Chúng ta đương nhiên phải kết hôn rồi.”
“Em biết, ý em là em còn chưa gả cho anh nữa.” Mặt Mạc Thu còn đỏ hơn.
“Nhưng anh đã coi em là bà xã của anh từ lâu rồi! Ngoài phụ nữ trong Thẩm gia anh không có bất cứ dây dưa nào với người phụ nữ khác.”
Mạc Thu vừa nghe liền thấy lòng mình ngọt ngào đến mức nở hoa.
Cô đã nghe nhiều lời ngon ý ngọt rồi nhưng chưa có ai giống Thẩm Nhị khiến lòng cô nở hoa như vậy!
Mạc Thu xấu hổ cúi đầu, không nói gì nữa.
Thẩm Nhị chủ động nắm tay Mạc Thu đi ra ngoài: “Chúng ta qua bên đó nói chuyện, ở đó yên tĩnh, cây cối ở bên đó là do quan binh cùng nhau trồng, bây giờ đều lớn thành rừng cây rồi.”
Ánh mắt Mạc Thu lấp lánh, cô lặng lẽ đi theo Thẩm Nhị.
Rừng cây nhỏ ở bên đó cũng như tác phong của doanh trai quân đội thẳng hàng ngăn nắp.
Mỗi cái cây đều được cắt tỉa giống y hệt nhau, đúng là làm khó họ rồi, có lẽ họ ai cũng thuộc cung xử nữ và mắc chứng ám ảnh cưỡng chế?
Gió xuân thổi làm lá cây kêu xào xạc, giống như đang tấu lên một khúc giao hưởng tình yêu, rất hợp với phong cảnh.
Thẩm Nhị và Mạc thu cứ như thế nắm tay nhau chầm chậm bước đi.
Mạc Thu nói với Thẩm Nhị một số việc thú vị xảy ra ở trong nhà.
Thẩm Nhị cũng chọn vài chuyện nhỏ thú vị trong doanh trại quân đội nói cho Mạc Thu nghe.
Một cơn gió thổi qua làm rối tóc của Mạc Thu.
Thẩm Nhị vươn tay vuốt lại tóc cho Mạc Thu.
Đầu ngón tay thô ráp vuốt qua má Mạc Thu, trong mắt hai người đều có thêm một thứ gì đó.
Thẩm Nhị dùng sức nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động liên tục, ánh mắt trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều.
Mạc Thu đứng ở chỗ cũ, có chút không biết làm sao.
“Mạc Thu, anh...” Thẩm Nhị đột nhiên trở nên lắp bắp.
Mạc Thu đã đoán được anh muốn nói gì, má cô đột nhiên đỏ lên: “Anh muốn làm gì?”
Anh có thể hôn em không?” Cuối cùng Thẩm Nhị cũng lắp bắp hỏi.
Mạc Thu ngây người.
Trời ạ! Không ngờ anh lại hỏi câu hỏi trẻ con như vậy!
Đây chẳng phải câu hỏi đứa trẻ mười 13 tuổi mới hỏi sao?
Bọn họ đã hơn 30 tuổi rồi đấy!
Nhưng mà nghĩ lại chắc anh chưa có kinh nghiệm gì đâu.
Cứ nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Thu lại thấy thoải mái.
Thẩm Nhị nhìn thấy Mạc Thu không trả lời, anh tưỏng Mạc Thu không muốn liền tập tức xin lỗi: “Xin lỗi, không phải anh...”
Lời còn chưa nói hết thì Mạc Thu đột nhiên kiễng chân lên chủ động hôn Thẩm Nhị.
Thẩm Nhị ngây người nhưng cũng lập tức phản ứng lại một cách vụng về mà mãnh liệt, bàn tay anh ôm chặt Mạc Thu vào trong lòng mình.
Mạc Thu phát hiện quả thực anh đến hôn cũng không biết, nhưng sự vụng về của anh lại Mạc Thu rất vui vẻ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên của anh!
Lần đầu tiên trong bao nhiêu năm nay đều cho cô, cô có thể không vui mừng đến phát điên sao?
Mạc Thu từ từ dạy Thẩm Nhị hôn thế nào, dạy anh phải phối hợp với tiết tấu của cô ra sao.
Gió vẫn cứ thổi, lá cây cũng đang tiếp tục biểu diễn khúc giao hưởng tình yêu.
Hai người dưới tán cây đã hôn nha đắm đuối.
Người ở phía xa nhìn thấy đều chủ động tránh đi, không dám quấy rầy cuộc giao lưu tình yêu của thủ trưởng và phu nhân thủ trưởng.
Nụ hôn này lâu dài và mãnh liệt.
Khi hai người buông nhau Mạc Thu suýt chút nữa nghẹt thở.
Ánh mắt của Thẩm Nhị cũng trở nên hoảng loạn.
Rõ ràng đây là lần đầu anh hiểu ma lực của tình yêu lại lớn đến như vậy.
Cuối cùng anh cũng hiểu, tại sao Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh lại yêu nhau đến mức có thể vượt qua bao gian khổ để đến với nhau.
Bởi vì thật sự là quá ngọt ngào!
Hận không thể lúc nào cũng có thể quấn quýt bên nhau như vây.
“Mạc Thu chúng ta kết hôn đi,” Thẩm Nhị thấp giọng: “Anh muốn nhanh chóng kết hôn với em!”
Mạc Thu có chút ngạ ngùng: “Có vội quá không anh?”
“Không vội, một chút cũng không vội, anh còn thấy chậm quá đấy! Thẩm Nhị gấp gáp nói: “Anh sẽ đi báo cáo được không? Chúng ta mau kết hôn được không? Như vậy chúng ta có thể ở bên nhau mỗi ngày không rời xa nhau rồi.”
Mạc Phi đỏ bừng mặt nói: “Để em suy nghĩ đã.”
“Không cần suy nghĩ! Em đồng ý với anh đi!” Thẩm Nhị càng ngày càng sốt ruột.
“Làm gì có ai cầu hôn như anh chứ?” Mạc Thu hờn dỗi nói.
“Vậy em muốn anh cầu hôn thế nào? Chỉ cần không vượt quá nguyên tắc của anh, anh đều đồng với em. Trai thẳng Thẩm Nhị trả lời luôn: “Anh nguyện trao cho em mọi thứ tốt nhất!”