Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20639
Sùng Minh không kiềm được mà nhìn lấy Thẩm Hà một cái.
Cô nhóc này được đấy!
Mới ba tuổi rưỡi đầu óc đã sáng suốt như thế, này mà lớn lên chắc còn hơn thế nữa?
Sùng Minh bế Thẩm Hà tiếp tục đi về trước, tốc độ đi của Sùng Minh quả nhiên rất nhanh, một lát thôi thì đã đem dấu vết vừa rồi để lại cách một khoảng cách khá xa.
Khoảng nửa tiếng sau, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt liền tìm đến nới mà Sùng Minh và Thẩm Hà vừa để lại dấu vết.
“Họ chắc là đã đi được một lúc, không quá một tiếng đồng hồ.” Vưu Tâm Nguyệt nhìn dấu vết mà phán đoán nói: “Chúng ta tranh thủ thời gian mà đuổi theo, trước tối hôm nay có thể tìm được!”
Hạ Quốc Tường nhìn Vưu Tâm Nguyệt, thấy vẻ mặt mệt mỏi của bà ấy: “Em đã đi rất lâu, có cần nghỉ một lát không? Nói cho cùng em không còn trẻ nữa.”
Vưu Tâm Nguyệt lau mồ hôi, nói: “Không sao. Đây là cơ hội để em chuộc lỗi, em không thể nghỉ ngơi. Đi thôi.”
“Tâm Nguyệt.” Hạ Quốc Tường liền kéo lấy Vưu Tâm Nguyệt: “Em vẫn cứ gắng gượng như thế.”
Vưu Tâm Nguyệt vỗ lấy tay của Hạ Quốc Tường, điềm đạm trả lời nói: “Lần này không phải gắng gượng, mà là đi cứu cháu gái của em. Nhật Ninh đã đem người đi tìm Thẩm Thất, tin rằng không bao lâu có thể tìm thấy. Em hy vọng cả nhà chúng ta có thể sớm ngày đoàn tụ. Cho dù họ vẫn không chịu nhận người mẹ này, không chịu kêu em một tiếng bà nội, em cũng chịu.”
Ánh mắt Hạ Quốc Tường lướt qua sự dịu dàng.
Đây là Vưu Tâm Nguyệt mà ông ta quen biết, lần đầu nói ra câu nói như thế.
Cô ấy cuối cùng hiểu được tầm quen trọng của tình thân.
Cuối cùng đã hiểu, một mình có thể cậy mạnh, nhưng khi đối mặt với người nhà, thì nhất điịnh phải dịu dàng mềm mỏng.
“Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian!” Vưu Tâm Nguyệt bị Hạ Quốc Tường nhìn tới có chút không tự nhiên: “Nói cho cùng Sùng Minh là đàn ông, không biết cách chăm sóc trẻ con. Chúng ta vẫn nên tranh thủ qua sớm! Lỡ như Tiểu Hà chọc tức Sùng Minh, làm ra chuyện gì khác thì biết phải làm sao?”
“Được, chúng ta đi ngay bây giờ.” Hạ Quốc Tường thu dọn lấy balo, nhìn sắc trời nói: “Trời này chỉ sợ là sắp mưa, chúng ta cần phải tìm thấy họ trước khi trời tối.”
Vưu Tâm Nguyệt gật đầu, tiếp tục đi theo.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thực ra thể lực đều rất tốt, cho nên đi chậm như vậy, là bởi vì họ phải tự tin trong một phạm vi tìm kiếm rộng lớn nhất định mới có thể tìm được dấu vết của đối phương.
Nới trắng ra, Sùng Minh là đi thẳng, còn Hạ Quốc Tường bọn họ là đi theo hình chữ z mà tiến hành rà soát tòn bộ.
Trên khoảng cách, thì cách xa Sùng Minh rất nhiều.
Cho nên cả chặng đường hành quân vội vã, nhưng lại không đuổi kịp Sùng Minh và Thẩm Hà.
Vưu Tâm Nguyệt thực ra rất mệt.
Nói cho cùng cũng đã hơn 50 tuổi, so với Sùng Minh trẻ tuổi khỏe mạnh thật sự không sánh được.
Hơn nữa, Vưu Tâm Nguyệt vẫn trong trạng thái mang gánh nặng.
Sùng Minh bế lấy Thẩm Hà, Thẩm Hà nhẹ tênh, hơn nữa có thể thay đổi đủ loại tư thế bế, cõng cũng được, vác cũng được, ngồi trên vai cũng được.
Dù sao có thể đủ loại tư thế mà vác trên người.
Vưu Tâm Nguyệt chỉ có thể đeo theo các loại thiết bị và vật tư, giống như những người khác vậy, siêu tải mà vội hành quân.
Đây cũng nhờ Vưu Tâm Nguyệt xuất thân là sát thủ, chứ đổi lại là người bình thường, thì sớm đã mệt xỉu rồi!
Địa hình ở đây rất phức tạp.
Không phải như đường tráng nhựa bằng phẳng ở thành phố, nơi này cây cối mọc um tùm, nói không chừng ẩn giấu bẫy gì đó.
Cho nên người đeo nặng đi rất cực khổ.
Nhưng dù có cực hơn nữa, không ai than một tiếng mệt cả.
Cuối năm rồi, đều muốn cả nhà bình an, đoàn viên.
Mệt hơn nữa cũng đáng.
Cho nên gánh nặng, không chỉ vì đem theo không ít trang thiết bị và vũ khí, còn có cả nước và thức ăn, các loại thuốc cần thiết v.v.
Nếu xuất hiện tình trạng bị thương, có thể kịp thời cấp cứu.
Đây là điều người thường đánh trận quen thuộc nhất.
Hạ Quốc Tường làm một thế tay, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Vưu Tâm Nguyệt cả quá trình không hề bị bỏ lại phía sau, những người khác nhìn bà ấy đều với vẻ khâm phục.
Độ khó của việc thẳng tiến này, cho dù là đàn ông cũng khó mà trụ nổi, nhưng bà ấy không chỉ trụ nổi mà còn cả quá trình không hề than mệt.
Sùng Minh đi phía trước thấy Thẩm Hà im lặng như thế, tuy nhiên có phần không quen, chủ động hỏi Thẩm Hà: “Sau khi chúng ta trở về, con tính làm sao?”
Thẩm Hà im lặng một lúc, trả lời nói: “Không biết.”
Sùng Minh lại hỏi: “Con không phải tính kéo mẹ con rời khỏi sao?”
Thẩm Hà đem mặt nghiêng sang một bên: “Dù sao con chính là không tha thứ cho người đó, con chính là không kêu người đó là daddy!”
Sùng Minh bật cười: “Ồ? Thù hận lớn đến thế sai?”
Thật sự rất thích nghe rất thích thấy!
Hạ Nhật Ninh à Hạ Nhật Ninh! Cậu cũng có ngày hôm nay!
Công chúa nhỏ của cậu không quan tâm cậu!
Xem cậu làm sao mà kiêu ngạo?
“Nói chung là không tha thứ!” Thẩm Hà buồn bực mà đá chân: “Con nhất thời không chấp nhận được!”
Sùng Minh ngước đầu nhìn sắc trời, dựa vào kinh nghiệm sống hoang dã của hắn ta, liền phán đoán ra được độ ẩm trong không khí đang không ngừng tăng lên.
Nói cách khác, trời sắp mưa!
Sùng Minh nhìn hoàn cảnh xung quanh, chân mày khẽ nhíu.
Thẩm Hà phát giác, không kiềm được hỏi: “Mợ, người sao thế?”
“Trời sắp mưa. Nơi này địa thế trống trải, e là không có chỗ nào ẩn nấp. Phải bị ướt rồi. Nhưng cũng có lợi thế. Dấu vết mà chúng ta để lại, đối phương sẽ rất nhanh đuổi kịp chúng ta.” Sùng Minh bình tĩnh phân tích nói.
Thẩm Hà ngây ra, liền che lấy tóc: “Trời sắp mưa?’
Sùng Minh gật đầu: “Sao con lại che đầu?”
“Con muốn che mặt, nhưng tay con quá nhỏ, nên chỉ có thể che đầu.” Thẩm Hà nghiêm túc mà nói năng lung tung.
Sùng Minh liền cười.
Được thôi, hắn ta thừa nhận, hắn ta cũng bị sự dễ thương của Thẩm Hà thuyết phục rồi!
Khó trách Hạ Nhật Ninh suốt ngày cứ với biểu cảm kiêu ngạo sắp bay lên trời, có một đứa con gái tinh quái lại nghịch ngợm nhưng lại có vô số ưu điểm thông minh tuyệt đỉnh thế này, thực sự là chuyện đáng hãnh diện.
Sùng Minh chỉ lấy áo khoác của mình nói: “Đến lúc đó ta cởi áo của ta cho con.”
“Nhưng cũng bị ướt.” Thẩm Hà chu miệng nói: “Mợ cao như thế, người không cảm thấy khi người che chắn cho mưa rớt xuống, vừa hay là rớt trên mặt con sao?”
Sùng Minh thật sự vui rồi.
Cô nhóc này.
Khi mà hai người câu qua câu lại, mây đen trên đỉnh đầu đúng thật sự cuồn cuộn kéo đến.
Sùng Minh thấy xung quanh thật sự không chỗ tránh mưa, trong tay cũng không có đầy đủ dụng cụ, chỉ có thể dầm mưa rồi.
Thẩm Hà cũng không che đầu nữa, chuẩn bị chấp nhận sự an bài của số phận.
Sùng Minh vừa muốn nói, thì nghe thấy sau lưng có người kêu lớn: “Đợi đã.”
Sùng Minh bế lấy Thẩm Hà quay đầu lại, thì thấy một đội ngũ đang điên cuồng chạy về hướng của họ.
Sùng Minh không kiềm được mà nhàn hạ nói với Thẩm Hà: “Lần này chúng ta không cần mắc mưa nữa.”
Thẩm Hà há to miệng: “Họ là ai thế? Là đến tìm chúng ta sao? Mami đâu? Mami cũng sẽ đến chứ? Người đó đâu? Người đó cũng sẽ đến chứ? Mẹ nuôi đâu, những người khác đâu?”
“Câu hỏi của con nhiều quá.” Sùng Minh khẽ nhướng mi, nói: “Cuối cùng có thể đem gánh nặng này vứt đi rồi!”
Thẩm Hà nghe Sùng Minh nói thế, liền nín không nói gì nữa.
Đôi mắt to cứ nhấp nháy, cứ thế mà nhìn người từ xa từng chút một tiến gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK