Phạm tiên sinh nở nụ cười: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn trước là xem ai dạy bảo thành công hơn sao? Đứa bé này chỉ chào đời trước nửa tiếng mà thôi. Đứa nào thành công hơn, ưu tú hơn còn chưa biết đâu.”
“Hừ, ông chờ mà xem.” Bà Cung Trân vô cùng tự tin đáp: “Cháu trai lớn của ta chắc chắn sẽ không thua đâu.”
“Được lắm. Vậy thì chờ xem.” Phạm tiên sinh đáp lại.
Phạm Thành Phạm Ly đồng thời cảm thấy nhức đầu.
Thôi thôi, tùy bọn họ, vui vẻ là được rồi.
Bọn họ muốn có cháu trai, giờ đã có rồi.
Rốt cuộc cũng có thể tha cho hai anh rồi đúng không?
Một lát sau, Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh cùng ôm con ra ngoài. Hai đứa bé đã được tắm rửa sạch sẽ thoáng mát, khuôn mặt phúng phính rất đáng yêu.
Bà Cung Trân và Phạm tiên sinh cẩn thận ôm lấy hai đứa bé.
Không biết tại sao, hai người như trở lại ba mươi năm trước.
Ba mươi năm trước, bọn họ cũng ôm hai đứa con như thế này.
Ba mươi lăm sau, lại cũng ôm cháu trai bằng chính tư thế ấy.
Họ không khỏi cảm thán, thời gian như nước chảy, năm tháng không tha cho bất cứ ai.
“Chúc mừng, chúc mừng.” Thẩm Thất mở miệng cười nói: “Chú dì có thể yên tâm rồi nha.”
Bà Cung Trân và Phạm tiên sinh cùng nói cám ơn với Thẩm Thất: “Ái chà, Tiểu Thất, cám ơn cháu quá! Rốt cuộc đến giờ cũng hoàn thành ước nguyện làm ông bà nội, đúng là không biết phải cám ơn cháu thế nào.”
Thẩm Thất cười híp mắt trả lời: “Không sao đâu, nên làm thôi ạ. Đứa bé vẫn còn nhỏ, giao cho người chăm sóc chứ ạ?”
“Đúng đúng đúng.” Bà Cung Trân và Phạm tiên sinh lập tức giao đứa trẻ cho người chăm sóc.
Lúc này Phạm Thành mới có cơ hội nhìn con trai mình.
Còn Phạm Ly thì đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vốn anh không muốn có đứa bé này, nếu không phải Phạm tiên sinh uy hiếp, dụ dỗ đủ kiểu, anh cũng không muốn thuê người mang thai nó.
Thẩm Thất lườm anh một cái, lúc này Phạm Ly mới bước tới, nhìn đứa bé mang dòng máu của anh.
Đứa trẻ xa lạ này khiến anh cảm thấy chân tay mình thật luống cuống.
Thẩm Thất thở dài một tiếng, cô lại gần, kéo lấy tay Phạm Ly, cô dạy anh phải ôm đứa bé như thế nào rồi nói nhỏ: “Dù thế nào đi chăng nữa, đứa bé cũng là vô tội. Đến lúc thằng bé trưởng thành, nó sẽ phải gọi anh là ba. Vậy nên, nếu anh không muốn tốt với mẹ của nó, thì cũng phải đối xử tốt với nó.”
Phạm Ly cẩn thận ôm lấy sinh mệnh nho nhỏ này, giờ phút này, dường như anh hiểu ra ý nghĩa của sinh mạng.
Phạm Ly tin tưởng Thẩm Thất.
Anh cũng sẽ lắng nghe những gì Thẩm Thất nói một cách nghiêm túc.
“Tiểu Thất, anh sẽ là một người ba tốt sao?” Phạm Ly không chắc chắn cho lắm, anh quay đầu nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất trả lời kiên định: “Chỉ cần anh muốn, thì anh sẽ là một người ba tốt.”
“Nhưng anh không tự tin.” Phạm Ly lắc đầu, trong mắt anh chứa đầy sự mịt mờ.
“Không sao, còn có bọn em nữa.” Thẩm Thất mỉm cười nói: “Những người làm ba mẹ như bọn em sẽ dạy anh cách làm ba.”
Tư Y Cẩm cũng cười theo, nói: “Đúng vậy, cho dù anh không biết, thì cứ xem chúng tôi đã làm thế nào, sau đó học theo là được rồi. Chỉ cần anh bằng lòng, nhất định anh sẽ trở thành một người ba đạt tiêu chuẩn.”
Phạm Ly cũng cười: “Ừ.”
Phạm Thành ôm đứa bé, anh cẩn thận bước lại gần, nói với Thẩm Thất: “Thẩm Thất, em xem, có phải nó rất giống anh không?”
“Rất giống. Hai đứa bé này cũng rất giống nhau! Hai anh là anh em song sinh, vốn dĩ gen cũng đã giống nhau. Mặc dù hai đứa trẻ này khác mẹ, nhưng lại chào đời vào cùng một ngày, đây là điềm lành đấy!” Thẩm Thất cười nói: “Tương lai nhất định họ sẽ trở người giống như ba của chúng.”
Phạm Thành Phạm Ly cùng cười lên.
Bởi vì vừa sinh xong, Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh được đưa vào phòng chăm sóc, hưởng thụ đãi ngộ sau sinh cao cấp nhất.
Hai đứa bé được chuyển tới phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, được người chăm sóc đặc biệt trông nom.
Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi cũng chạy tới thăm trẻ, nhìn hai thằng nhóc này, Hạ Nhật Ninh không nhịn được hỏi: “Nhóc đậu đinh này vui thật. Năm nay đúng là được mua, sinh tận bốn đừa rồi! Đúng rồi, đã đặt tên cho hai đứa chưa?”
Phạm Thành suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh vừa mới gọi bọn họ là nhóc đậu đinh à? Cái tên này hay! Đặt tên con mình là Phạm Đậu Đậu vậy.”
Phạm Ly cũng thuận miệng nói: “Vậy con em sẽ là Phạm Đinh Đinh.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa không nhịn được, hai người phì cười ra tiếng.
Khác với sự hao tâm tổn trí của hai cái tên Hạ Thẩm Châu và Văn Giản Thanh, tên của hai đứa này cũng được đặt qua loa thật!
Cứ thế mà đặt tên thôi à?
“Ê ê ê, hai người quá mức qua loa rồi đấy.” Lưu Nghĩa không khỏi nói: “Dù gì cũng là con trai của hai người mà!”
“Thế thì làm sao?” Phạm Thành Phạm Ly đồng thanh nói: “Phạm Đậu Đậu, Phạm Đinh Đinh rất hay!”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đồng thời lắc đầu: “Được rồi, phục hai người!”
“Phạm Đậu Đậu.” Phạm Thành chơi đùa với con trai mình.
“Phạm Đinh Đinh.” Phạm Ly cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn của con trai.
Những người xung quanh đều bật cười.
Bọn họ đi ra ngoài tuyên bố cái tên này.
Bà Cung Trân và Phạm tiên sinh nghe được, hai người đơ ra cả nửa ngày mới nói: “À, Đậu Đậu, Đinh Đinh, tên hay lắm.”
Đặt xong tên rồi, bọn họ còn nói gì được nữa đây?
Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh biết tên của con trai, hai người không biết phải nói gì một hồi lâu.
Sau đó ngầm đồng ý.
Đang chơi đùa với đứa bé, điện thoại của Thẩm Thất vang lên.
Thẩm Thất nhìn số điện thoai, là Thẩm Lục, cô lập tức đi ra ngoài bắt máy: “Anh à?”
Thẩm Lục cười nhẹ trong điện thoại: “Tiểu Thất, em chúc mừng anh đi. Anh sắp làm ba rồi.”
Thẩm Thất sửng sốt: “Sao? Anh đang nói gì đó? Anh có con với ai rồi?”
Hạ Nhật Ninh đi theo ra ngoài, vừa nghe được lời của Thẩm Thất, anh ra hiệu cho Thẩm Thất đưa điện thoại cho mình.
Thẩm Thất lập tức nói: “Anh à, Nhật Ninh có chuyện nói với anh, em đưa điện thoại cho anh ấy nha.”
Hạ Nhật Ninh cầm điện thoại, hắn hỏi thẳng: “Thí nghiệm thành công rồi à?”
Thẩm Lục nở nụ cười: “Biết ngay chuyện này không gạt được ánh mắt của cậu mà. Thí nghiệm này có thể coi như thành công, cũng có thể coi như thất bại.”
“Là sao?” Hạ Nhật Ninh nhướng lông mày.
Công nghệ bây giờ đã ghê gớm thế này rồi à?
Có thể lấy DNA của hai người ra sau đó tổng hợp vào trên một người à?
Thẩm Lục cười lúng túng, nói: “Những chuyện như copy gen vốn chính là chuyện viển vông, sao có thể thành công được? Trước kia ba của Sùng Minh làm nhiều thí nghiệm cấm như thế còn bị thất bại nhiều như vậy, tiến hành suốt mấy chục năm cũng không có một công nghệ nào là hoàn thiện. Bọn anh mới có mấy ngày chứ?”
“Vậy thì…” Hạ Nhật Ninh cũng không hiểu cho lắm.
“Bọn anh thụ thai trong ống nghiệm.” Thẩm Lục giải thích: “Ông Triển tìm một nữ tù bị phán tử hình, là con gái của một trùm buôn thuốc phiện ở châu Âu, sắp đến ngày xử tử. Bọn anh đưa cô ta ra ngoài, dùng gen của cô ta và tình trùng của bọn anh để tiến hành thụ thai hộ, sau đó cùng chuyển dời vào cơ thể cô ta. Hôm nay đã sinh mổ ra hai đứa bé.”