Thẩm Tử Dao dẫn theo Gerry qua tìm Thẩm Thất, sau lưng còn theo hai cái đuôi Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
“Mami thật xinh đẹp!” Thẩm Hà vừa nhìn thấy áo cưới trên người Thẩm Thất, mắt liền sáng lên, chạy qua ôm lấy áo cưới của Thẩm Thất nói: “Mami mami, chờ con lớn lên, cũng muốn đẹp như mami vậy!”
Lời của công chúa nhỏ, khiến mọi người có mặt đều bật cười.
Thẩm Tử Dao cảm khái mà nhìn Thẩm Thất, bước lên trước, kéo lấy tay Thẩm Thất nói: “Cuối cùng cũng đợi được ngày này, tuy rằng hai đứa lên thuyền trước mới bù vé sau. Nhưng, cũng xem như viên mãn.”
Thẩm Thất cười ranh mãnh: “Thế, mẹ và chú Gerry khi nào mới bù vé?”
Mặt Thẩm Tử Dao liền đỏ bừng!
Bà ấy không nghĩ rằng, mình tuy nhiên bị con gái của mình trêu ghẹo, hơn nữa còn trước mặt bạn trai mới quen của mình nữa!
Gerry vừa nghe Thẩm Thất nói thế, mắt liền sáng lên, nói: “Chỉ cần mẹ con gật đầu, ta liền cưới về!”
Gerry cũng xem như là anh đẹp trai đứng tuổi, hơn nữa trong sắp xếp hôn lễ của Thẩm Thất, đều tự tay làm cả, không chút lúng túng mà thực hiện nhiệm vụ của cha vợ tương lai.
Cho nên, Thẩm gia đối với con rể đứng tuổi này khá là hài lòng.
Mấy đứa trẻ đối với ông ngoại tương lai này cũng rất hài lòng.
Cho nên giờ chỉ xem quyết định của hai nhân vật chính rồi!
Tại phòng khác, Lưu Nghĩa cũng đang tiến hành lần trang điểm và thử trang phục sau cùng.
Ừm, không tệ, bộ vest đen siêu bảnh.
Lưu Nghĩa vốn dĩ dáng người khá cao, chiều cao tịnh là 178cm, mang giày lên, thì chiều cao trên 180cm.
Bộ vest bảnh bao này mặc lên trên người, liền mê mệt mấy nhà trang điểm tới không chịu nổi.
Mấy người họ đều tranh nhau qua chụp chung với Lưu Nghĩa.
Thấy qua cô dâu xinh đẹp nhiều rồi, nhưng bảnh thế này vẫn là lần đầu tiên thấy!
Hoàn toàn không thua kém gì mấy chú rể!
Nếu như không phải đường cong cơ thể lộ rõ, có lẽ người không biết đều cho rằng là chú rể nhỉ!
Từ Vân Khê và Lưu Vân ngồi bên cạnh đủ loại cảm khái!
Từ Vân Khê là cảm thấy, mình nuôi nhiều năm cậu nhóc giả thế này, cuối cùng cũng có người tiếp lấy rồi!
Cha ruột Lưu Vân cảm thấy, hừ, nếu không phải là bà xã đại nhân thích tên nhóc Văn Nhất Phi, ông ta nhất định giữ con gái thêm mấy năm!
Gái lớn không thể giữ!
Từ Vân Khê với vẻ tiếc nuối nói : “Ây, đáng tiếc, không thấy được dáng vẻ mặc áo cưới của con gái, cứ cảm thấy tiếc nuối quá!”
Lưu Vân phụ họa theo: “Cũng cảm thấy tiếc nuối.”
Từ Vân Khê nhìn chồng mình, đứng dậy đi ra ngoài.
“Đi đâu đó?” Lưu Vân vội hỏi.
Ông ấy bây giờ là fan cuồng của vợ, vợ đi đâu, ông ấy đi tới đó!
“Xem Tiểu Thất!” Từ Vân Khê đáp với vẻ buồn buồn: “Nhìn Tiểu Nghĩa lâu rồi, em sẽ cảm thấy là đang cưới dâu chứ không phải là gả con gái!”
Lưu Vân liền đi theo: “Anh cũng đi!”
Nhà tạo mẫu cho Lưu Nghĩa không kiềm được nói với Lưu Nghĩa: “Ỉ, Lưu tiểu thư, hình như cô bị chê bai rồi.”
Lưu Nghĩa rất bình tĩnh đáp: “Ừm, tôi đã bị chê bai hơn hai mươi mấy năm rồi, quen là được.”
Các nhà tạo mẫu đều cười lén.
Từ Vân Khê và Lưu Vân đến phòng của Thẩm Thất, vừa nhìn thấy Thẩm Thất trong bộ váy cưới, liền cười cong cả mắt!
Thế mới đúng chứ, đây mới là sự mở đầu của việc gả con gái chứ.
Từ Vân Khê đi qua ôm Thẩm Thất một lúc, nói: “Ây da, xem con gái sắp gả đi, trong lòng đủ kiểu không đành!”
Nhìn xem, đây chính là sự chênh lệch!
Lưu Nghĩa thì hận không thể đóng gói mà đưa đi, Thẩm Thất thì lại không đành!
Đây cũng là cách làm mẹ đúng nhất đây mà!
Thẩm Tử Dao cười nói: “Không sao, không cần bao lâu nữa, Tiểu Thất cũng có thể cảm nhận tâm trạng của chúng ta! Tiểu Hà năm nay cũng đã bốn tuổi rồi! Qua hai mươi năm nữa, thì tới lượt Tiểu Thất buồn rồi!”
Người trong phòng đều haha cười lớn.
Tiểu Hà phồng má, nói: “Mới không muốn chứ! Người mà con muốn gả, nhất định phải bảnh như daddy và cậu mới được cơ! Tầm nhìn con rất cao đấy!”
“Ui ui, công chúa nhỏ của chúng ta, đã có tiêu chuẩn rồi sao!” Từ Vân Khê trêu Thẩm Hà: “Nói xem, con thích hoàng tử nhà nào? Bà ngoại đi bắt cũng phải bắt về cho con!”
Mặt Thẩm Hà liền đỏ ửng, kéo theo Thẩm Duệ thì chạy ra ngoài!
Mọi người cười càng vui vẻ.
Thẩm Thất hỏi Thẩm Tử Dao: “Mẹ, anh hai con chưa về sao?”
Nụ cười trên mặt Thẩm Tử Dao liền thu lại, nói: “Tiểu Lục gọi điện nói, nó với Sùng Minh lần nữa đi ngang nhau. Nhưng, nghe nói Sùng Minh hình như trí nhớ hỗn loạn. Cho nên, cậu ta mới trốn không gặp mọi người. Có lẽ sợ ngộ thương các con.”
Thẩm Thất ngây ra, tuy nhiên lại có chuyện như thế?
Thẩm Thất liền vội hỏi tiếp: “Thế, anh ta vẫn ở nước J sao?”
“Đúng thế, vẫn ở đó.” Thẩm Tử Dao tiếp tục nói: “Vừa rồi khi tụi mẹ qua đây, nghe Nhật Ninh nói, quốc vương của nước J đã dùng đến lực lượng của mình, tiến hành một cuộc điều tra chuyên sâu hơn. Hơn nữa còn phát sóng trên tuyền hình tin tức tìm người, mong rằng sau khi Sùng Minh thấy được, có thể đi gặp Tiểu Lục. Nhưng, ta vẫn lo Sùng Minh vì trí nhớ hỗn loạn mà tổn thương Tiểu Lục. Ây, bỏ đi, cứ nghe ý trời vậy.”
Nghe Thẩm Tử Dao nói mấy chuyện này, trong lòng Thẩm Thất, lại nguội lạnh mấy phần.
Anh và Sùng Minh không dễ gì mới bên nhau, lại xảy ra chuyện như thế này.
Vừa mới mừng vì Sùng Minh bình yên vô sự, lại truyền đến tin như vậy.
Trí nhớ hỗn loạn, so với mất trí nhớ còn đáng sợ hơn chăng?
Sùng Minh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, để mà khiến cho con người có tâm tính ngoan cường như anh ta đều xuất hiện triệu chứng trí nhớ hỗn loạn?
Là do bức xạ trong phòng thí nghiệm chăng?
Hay là não bị chấn thương?
Hay cũng có thể là do tâm lý của anh ta vốn dĩ có vấn đề, thông qua lần chấn thương này, cuối cùng mới bộc phát?
Tất cả đều không thể biết được.
Chỉ có thể nahnh chóng tìm thấy Sùng Minh, mới có thể làm rõ tất cả sao?
Lúc này, Hạ Nhật Ninh từ ngoài đi vào.
Anh ta cũng vừa sửa soạn xong, trong bộ tuxedo, trông đẹp trai tột đỉnh!
Từng cử chỉ, đều thu hút mọi ánh nhìn của người xung quanh đến không gì chịu nổi được!
Hạ Nhật Ninh vừa qua, thì thấy mọi người trong phòng, không kiềm được nói: “Cha mẹ, sao mọi người đều ở đây?”
Thẩm Tử Dao và Từ Vân Khê đồng thời nói: “Thay con trông vợ con!”
Nói xong, đồng thời bật cười, nói: “Đi đi đi, chúng ta chừa chỗ cho hai đứa nhỏ. Chúng ta đừng làm bóng đèn! Phải biết là trước hôn lễ hai ngày, hai người họ đều không được gặp nhau, nhân lúc bây giờ còn được gặp, để họ nói chuyện với nhau nào!”
Nói xong, người trong nhà, đều ồ ạt đi ra.
Trong phòng chỉ còn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất.
Hạ Nhật Ninh kéo lấy tay Thẩm Thất không ngừng xem xét, không kiềm được khen ngợi nói: “Bà xã thật xinh đẹp!”
Thẩm Thất ngại ngùng trừng anh ta: “Sao anh lại chạy qua đây? Anh của em đều nóng ruột đến thành bộ dạng gì rồi, sao anh không giúp lấy anh ấy đi chứ!”
Hạ Nhật Ninh liền nói: “Lương tâm trời đất! Bà xã đại nhân! Anh đã phái người đến nước J! Yên tâm yên tâm, nước J không phải là nước có chiến loạn, cho nên tất cả đều dễ tìm! Bên kia cũng nói, sẽ phối hợp toàn diện. Cho nên, chỉ là vấn đề thời gian, nhất định có thể tìm được cậu ta! Sùng Minh ở bên nước J tuy rằng có mấy ổ ngầm, nhưng đừng quên, lần này người tìm cậu ta, chính là thuộc hạ cậu ta, ổ ngầm của cậu ta, đã nổi lên trên bề mặt cả rồi!”