Cho dù trong địa bàn của bọn họ, Sùng Minh vẫn có thể hoàn toàn đuổi cùng giết tận!
Sùng Minh dùng một chuyện nhỏ như thế đã chứng minh được thành ý của mình, cũng chứng minh được thực lực và thế lực khủng khiếp của mình.
Đám người đó cũng không còn dám thất lễ nữa, lập tức gọi điện thoại thông báo cho cấp trên.
Sùng Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.
Không lâu sau, mấy chiếc ô tô lao từ trên núi xuống, một đám người bước xuống xe, ngay ngắn hành lễ với Sùng Minh: “Chào Sùng Minh tiên sinh! Sùng Minh tiên sinh đợi lâu rồi! Lão đại của chúng tôi ở trên kia mời ngài qua đó! Mời ngài!”
Khóe miệng Sùng Minh hiện lên ý cười hờ hững, ngước mắt lên rồi nói: “Đi trước dẫn đường đi.”
Nói xong, một chiếc xe chậm rãi chạy tới phía sau Sùng Minh, có người mở cửa xe cho Sùng Minh, Sùng Minh bước lên xe.
Sùng Minh sẽ không ngồi xe người khác.
Hắn vẫn luôn rất cẩn thận.
Đối phương dường như cũng hiểu được sự cẩn thận của Sùng Minh, bởi vậy cung kính dẫn đường phía trước.
Sùng Minh ngồi trong xe, vẫn nhìn ra phía ngoài, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có bất cứ hứng thú háo hức gì.
Sùng Minh biết, hiện tại không biết có bao nhiêu chiếc camera đang chĩa vào hắn.
Chỉ cần hắn có một hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ sẽ có vô số cây súng lục đồng thời nổ vào chiếc ô tô của hắn.
Ánh mắt của Sùng Minh nhìn tới đâu thì màn ảnh đều sẽ chiếu tới đó.
Có thể thấy chủ nhân nơi này kiêng dè Sùng Minh tới mức độ nào rồi.
Từ chân núi lên trên núi, chỉ là chặng đường mười mấy phút đồng hồ.
Nhưng mà, đây lại là con đường quay về của Sùng Minh.
Vào giờ phút hắn đứng trên đỉnh núi một lần nữa, chính là thời khắc quân vương bóng đêm trở về.
Mười mấy phút này, đối với người trên núi mà nói chính là sự hành hạ.
Đối với Sùng Minh mà nói, cũng coi là một loại dằn vặt.
Hắn muốn gắng hết sức để quên đi tất cả, nhưng từng cảnh lại lần nữa hiện trong đầu.
Hắn cũng không biết lần này trở về, rốt cuộc còn có thể quay lại được không.
Đúng, trên thế giới này quả thực không có ai có thể ở lại bên hắn.
Nhưng tâm ma có thể.
Sùng Minh sợ là tâm ma của mình sẽ chiếm đoạt hết tất cả lý trí của hắn, hắn sợ bản thân như vậy sẽ tổn thương đến Thẩm Lục.
Một quân vương bóng đêm có tình cảm, hắn còn từng là ma đầu kia không?
Đoàn xe chậm rãi dừng lại trên đỉnh núi.
Ánh mắt vẫn rủ xuống, đột nhiên ngước lên.
Giờ phút đó, ánh sáng mập mờ, u mịch ớn lạnh, sát khí tứ phía.
Đây mới là Sùng Minh thật sự.
Cửa xe mở ra, Sùng Minh chậm rãi chui từ trong xe ra.
Vào lúc hắn đứng thẳng lưng, tất cả người xung quanh đều kinh hồn bạt vía.
Sùng Minh trước kia, thật sự đã trở về rồi.
Sùng Minh sải bước về phía trước, tất cả người xung quanh đều lùi về sau một bước theo phản xạ, cúi đầu đứng ra hai bên, nhường Sùng Minh bước vào.
Sùng Minh không hề liếc mắt, bước lớn về phía trước.
Dưới chân trải một chiếc thảm thủ công màu đỏ tươi, dường như đã ngấm máu tươi của vô số người, lộ ra vẻ lạnh lẽo âm u.
Bước chân Sùng Minh đi thẳng đến ngôi vương.
Đằng xa, có một người đàn ông trung niên gương mặt hung ác vóc người rắn chắc bước nhanh tới, bước theo chào hỏi Sùng Minh: “Sùng Minh tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Sùng Minh nhìn đông nhìn tây, nhưng không hề để ý hắn.
Giây tiếp theo, một bóng người đột nhiên từ trong bóng tối vọt ra, cản ngay trước mặt người đàn ông trung niên kia.
Sắc mặt người đàn ông trung niên kia đột nhiên biến đổi.
Hắn còn chưa lên tiếng, một người đàn ông vừa lùn vừa béo đang lau chùi đồ cổ trên cầu thang đã lên tiếng: “Áo Sâm, không được vô lễ, Sùng Minh tiên sinh không phải là người cậu có thể đụng vào.”
Người đàn ông rắn chắc hung ác kia lập tức khom người lùi về phía sau.
Sùng Minh chậm rãi bước lên cầu thang, tiện tay cầm đồ cổ đã được lau chùi lên, tùy ý lên tiếng: “Xem ra gần đây chú Jam lại có thêm một sở thích nữa nhỉ.”
Jam lập tức cười haha đáp: “Lớn tuổi rồi, cũng chỉ có thể có sở thích này thôi. Không biết Sùng Minh tiên sinh lần này đến đây, có dặn dò gì?”
Sùng Minh mỉm cười, đặt đồ cổ trong tay xuống, quay người lại ngồi đối diện Jam, hoàn toàn không có ý xem mình như người ngoài.
Jam cũng đặt đồ cổ xuống, chống lên gậy ba-toong, khập khiễng bước tới, ngồi xuống một bên.
Có người mang cà phê và bánh ngọt tới, Sùng Minh không hề nhìn một cái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tuy chú Jam đã rút một chân khỏi giang hồ rồi, nhưng mà càng già càng dẻo dai, vẫn còn rất nhiều bảo bối trong tay. Lần này tôi đến chính là muốn hỏi chú Jam, chú còn giữ gìn được những tài liệu thí nghiệm và dược phẩm năm xưa ba tôi đã làm không?”
Khóe mắt Jam giật mạnh mấy cái: “Sùng Minh tiên sinh thật biết nói đùa, những thứ này sao lại ở trong tay tôi chứ?”
Sùng Minh dường như không hề để ý, cầm ly cà phê trong tay, các đầu ngón tay xoay quanh viền ly cà phê, mới nhẹ nhàng ngửi hương vị của cà phê, không hề uống, mà cứ giữ trong tay như thế, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chú Jam đang lo lắng tôi sẽ ra tay với nơi này sao?”
Jam dời tầm mắt thật nhanh, khẽ nở nụ cười: “Đâu có đâu có.”
“Chú Jam đã biến ngọn núi này thành một khối sắt rồi, chẳng lẽ không phải sợ tôi làm loạn nơi này sao?” Sùng Minh hoàn toàn không có ý định cho đối phương thể diện, thẳng thừng nói: “Lần này tôi tới đây, coi như không giấu giếm hành tung. Đây cũng là tín hiệu hữu nghị mà tôi muốn nói với chú Jam. Chỉ là không ngờ rằng, chú Jam hình như không hề yên tâm về tôi. Phía dưới chỗ ngồi này, chắc là chôn mười mấy tấn thuốc nổ phải không?”
Sắc mặt Jam đột nhiên biến đổi.
Chuyện phía dưới nơi này chôn thuốc nổ không phải là giả, nhưng mà, sao Sùng Minh lại biết được?
Những nơi Sùng Minh đảo mắt qua đều là nơi chôn thuốc nổ.
Không có một nơi nào sai cả!
Sau lưng Jam, mồ hôi lạnh toát ra từng tầng.
Sùng Minh này, dường như càng đáng sợ hơn mấy năm trước rồi!
Chẳng trách trên thế giới này, đến tận bây giờ vẫn không có ai có thể bắt được hắn.
Rốt cuộc có bao nhiêu cơ sở ngầm, có bao nhiêu tổ chức tình báo phục vụ cho hắn?
“Lần này tôi đến, thật đúng là muốn nói chuyện đàng hoàng với chú Jam.” Sùng Minh dựa lưng vào ghế, nham hiểm cười, sờ lên những sợi tóc ngắn màu đỏ, ánh mắt mang vẻ mập mờ: “Đương nhiên, nếu như không thể nói chuyện tốt đẹp, vậy thì…”
Tuy Sùng Minh chưa nói câu tiếp theo nhưng ý đã rất rõ ràng rồi.
Nếu như không lấy được thứ mà hắn muốn, vậy thì, hắn sẽ hủy tất cả mọi thứ nơi đây.
Hắn vẫn luôn làm như vậy.
Quả nhiên, khuôn mặt dữ tợn của Jam run sợ, lập tức nói: “Đâu có đâu có, trước đây tôi phục vụ cho ba cậu. Bây giờ, cậu thừa kế nghiệp ba, tất nhiên mọi thứ đều sẽ giao cho cậu rồi. Nhưng mà, nhiều năm vậy rồi, những thứ này đã rất lâu không có người động vào. Tôi cũng không dám chắc chắn nó còn có thể sử dụng được nữa hay không?”
“Chú chỉ cần nói với tôi, ở đâu là đủ rồi.” Ánh mắt Sùng Minh nham hiểm đảo qua Jam, không mang theo chút tức giận nào.
“Đó là tất nhiên.” Jam lập tức cười xòa: “Đây vốn dĩ là thứ thuộc về Sùng Minh tiên sinh, tôi chỉ là thay cậu bảo quản mà thôi.”