Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20951

Càng là quý tộc chân chính thì càng bình thản.

Bọn họ sẽ không dùng ánh mắt phân biệt giai cấp để nhìn bất cứ người nào.

Bọn họ đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, họ sẽ tôn trọng đối phương.

Chỉ có những người mạo nhận mình là quý tộc thì mới khinh bỉ những người ở tầng lớp thấp kém hơn.

Vì thế, mặc dù Vu Tiểu Uyển không thích Gia Cát Du Du, nhưng cô bé vẫn trả lời rất lịch sự.

Cô bé sẽ không hếch mũi lên trời mà phớt lờ người khác.

Đó mới chính là quý tộc thực sự.

“Hả, vậy cậu ta có nói gì đến chuyện hoàng tử Duệ có đến hay không không?” Gia Cát Du Du hỏi một cách tỉ mỉ.

“Xin lỗi, tớ không biết.” Vu Tiểu Uyển liếc mắt nhìn Gia Cát Du Du: “Tớ không nhìn thấy anh ấy.”

Ánh mắt của Gia Cát Du Du hiện lên sự thất vọng: “À, được rồi.”

Nói xong câu này, Gia Cát Du Du quay người rời đi.

Vu Tiểu Uyên cũng quay người chuẩn bị đi, nhưng vừa quay người thì cô bé liền nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng cách đó không xa, cậu bé đang nhìn về phía cô.

Vu Tiểu Uyển gật đầu với Thẩm Duệ rồi quay người bước đi.

Khóe miệng của Thẩm Duệ cong lên, cậu bé cũng lịch sự gật đầu lại rồi quay người đi.

Mặc dù chỉ mới bốn tuổi nhưng Thẩm Duệ đã rất có khí chất.

Thẩm Duệ vừa đi vừa hỏi người vệ sĩ đang đi phía sau: “Phía bên Tiểu Hòa đã có mấy người rồi?”

“Thưa tiểu thiếu gia, có sáu người.” Vệ sĩ trả lời: “Chúng ta cũng phải quay về à?”

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói: “Không cần, Tiểu Hòa hay nóng ruột, để em ấy về trước đi. Tôi phải làm xong việc của mình trước đã.”
Là người thừa kế của Hạ gia, trọng trách mà Thẩm Duệ phải gánh vác trên vai nhiều hơn Thầm Hà.

Vì vậy, chương trình học của cậu bé cũng nhiều vô cùng.

Người mà cậu bé phải bảo vệ rất nhiều, vì vậy cậu không thể tùy tiện như Thẩm Hà được.

Nhưng, cậu cam tâm tình nguyện.

Đến ba giờ chiều, Thẩm Lục thực sự mang Sùng Minh quay về Nghệ An.

Xuống máy bay, Sùng Minh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé lao đến: “Mợ!”

Sùng Minh bỗng nhiên mỉm cười, hắn lập tức ngồi xổm xuống rồi dang hai tay về phía Thẩm Hà.

Thẩm Hà lập tức nhào vào lòng Sùng Minh, cô bé ôm lấy cổ hắn rồi hôn chụt một cái: “Mợ về rồi! Đây đúng thật là mợ!”

“Còn có mợ giả nữa à?” Sùng Minh cố ý hỏi.

“Dạ!” Thẩm Hà ra sức gật đầu: “Lúc daddy và mommy tổ chức lễ cưới, người mợ đó không phải là mợ hoàn chỉnh!”

Mấy người lớn ở đó quay sang nhìn nhau.

Trực giác của cô bé này đúng là nhạy bén đến đáng sợ!
Thẩm Thất vội vàng nói: “Được rồi Tiểu Hòa, xuống đây nào, con đừng lúc nào cũng bắt người khác bế như thế.”

Thẩm Hà nũng nịu: “Không đâu, không đâu, con muốn được mợ bế cơ.”

Thẩm Thất tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Hạ Nhật Ninh cười nói: “Không sao, anh ấy không mệt đâu, cứ để anh ấy bế đi! Còn có thể được gọi không một tiếng mợ còn gì?”

Gương mặt của Sùng Minh hiện lên sự xấu hổ.

Lần này hắn trở về với thân phận là người trong nhà!

Hơn nữa còn là mợ...

Tại sao lại không phải là cái khác?

Thôi được, cho dù hắn có kháng nghị như thế nào thì Thẩm Hà cũng sẽ không sửa cách xưng hô đâu!

Thẩm Thất bước tới ôm chặt lấy Thẩm Lục: “Anh, anh về rồi! Em rất lo lắng cho anh!”

Thẩm Lục ôm lấy Thẩm Thất, giọng nói hết sức dịu dàng: “Anh cũng rất nhớ em! Tiểu Thất, anh làm được rồi! Em vui chứ?”

Thẩm Thất ra sức gật đầu: “Anh của em là giỏi nhất!”
Thẩm Lục lập tức nở nụ cười: “Vậy anh đưa anh ấy về Thẩm gia, em cũng đi cùng nhé.”

“Dạ!” Thẩm Thất gật đầu thật mạnh: “Anh, cho dù anh đưa ra quyết định gì thì em vẫn luôn ủng hộ anh! Chỉ cần anh hạnh phúc thì suy nghĩ của những người khác đều không quan trọng nữa!”

“Được.” Thẩm Lục xoa đầu Thẩm Thất với vẻ cưng chiều: “Tiểu Thất của anh trưởng thành thật rồi.”

“Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, chúng ta về nhà thôi!” Hạ Nhật Ninh mở miệng nói, sau đó hắn vươn tay kéo vợ mình về.

Ừm, chỉ cần gả anh vợ đi, từ nay về sau, vợ yêu chỉ còn thuộc về mỗi mình hắn thôi!

Hạ Nhật Ninh vui vẻ nghĩ.

Sùng Minh cũng kéo Thẩm Lục về.

Ừm, Hạ Nhật Ninh, cậu cố lên, để ý đến vợ cậu, đừng để vợ cậu đến gần vợ tôi nữa!

Bây giờ, Thẩm Lục là của tôi rồi!

Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người họ lóe lên một cách ăn ý.

Hợp tác vui vẻ!
Sùng Minh bế Thẩm Duệ rồi cùng Hạ Nhật Ninh quay về trang viên Cảnh Hoa.

Bây giờ, trang viên Cảnh Hoa đã náo nhiệt lắm rồi.

Lưu Nghĩa, Nhất Phi, Phạm Thành và Phạm Ly đều đến.

Ừm, Phạm Thành không mang bạn gái theo, hắn vẫn tiếp tục bầu bạn với Phạm Ly.

Lần đầu tiên Sùng Minh chính thức dùng thân phận là người trong nhà để hòa hợp với mọi người.

Có lẽ mọi người đã quá quen rồi nên không hề có một chút cảm giác xa cách nào.

Mọi người nhanh chóng chơi đùa cùng nhau.

Sau khi tập hợp, Thẩm Lục liền thông báo với Thẩm gia rằng hắn muốn đưa Sùng Minh về nhà.

Thẩm gia cũng rất coi trọng chuyện này, họ đặc biệt tính ngày để gặp mặt.

Thẩm Thất nghĩ, dù sao cũng về nhà gặp người lớn, hay nhân tiện mang cả Mạc Thu về nhà ra mắt mọi người luôn nhỉ!

Vậy là, Thẩm Thất gọi thẳng cho lãnh đạo quân khu, cô đề nghị cho anh trai mình được nghỉ phép. Lãnh đạo quân khu cũng biết tuổi tác của Thẩm Nhị không nhỏ nữa, nên kết hôn rồi, vậy nên ông đã vui vẻ phê duyệt cho Thẩm Nhị được nghỉ phép.

Bên phía Mạc Thu thì dễ giải quyết, Thẩm Thất cho cô nghỉ là được.

Thế là Thẩm Nhị có thể mang theo Mạc Thu, còn Thẩm Lục có thể mang theo Sùng Minh về nhà rồi!

Chọn một ngày cuối tuần, Thẩm Thất mang theo bọn trẻ con cùng một nhóm người lên máy bay riêng của Hạ gia để bay về Thẩm gia ở vùng Đông Bắc.

Vì vừa tổ chức việc cưới xin xong nên lúc này Thẩm gia vẫn rất náo nhiệt.

Vì vậy, lúc Hạ Nhật Ninh quay về cùng một đoàn người, Thẩm gia cũng rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay là ngày cháu rể và cháu dâu đến nhà nên Thẩm gia không tiếp khách lạ, chỉ tập hợp cả nhà lại thôi.

Vừa xuống xe, Thẩm Thất được một nhóm người tới đón: “Tiểu Thư về rồi! Cậu Hạ về rồi! Thiếu gia về rồi, thiếu... ặc, thiếu phu nhân đến rồi!”

Đám người giúp việc ngừng lại, sau đó đi chào hỏi Thẩm Nhị: “Nhị thiếu gia về rồi, cô Mạc đến rồi ạ!”

Mạc Thu xấu hổ gật đầu.

Sùng Minh bối rối đứng ở bên kia.

Người giúp việc vừa gọi hắn là gì chứ?

Thiếu phu nhân?
Hả?

Cái quái gì thế!

Tiếng Việt của hắn cũng khá ổn, nhưng bây giờ hắn không thể nào hiểu nổi?

Thẩm Lục vui vẻ kéo Sùng Minh vào trong nhà.

Sùng Minh không nhịn được nên liền quay đầu lại hỏi Thẩm Lục: “Tại sao anh lại là lục thiếu phu nhân?”

Thẩm Thất lặng lẽ liếc nhìn hắn: “Ừm, cái này được sắp xếp theo vai vế trong nhà bọn em, cuối cũng anh sẽ phải gả tới đây. Cách xưng hô này không có vấn đề gì cả.”

Đôi mắt phượng của Hạ Nhật Ninh cong lên, hắn tỏ ra đồng ý với lời của vợ mình: “Ừm, không có vấn đề gì cả.”

Sùng Minh đang suy nghĩ viển vông thì đã bị Thẩm Lục dắt vào trong nhà.

Ừm, bỏ đi, chỉ cần có thể ở bên Thẩm Lục thì thân phận gì cũng không quan trọng!

Thẩm Lục nắm lấy tay Sùng Minh, hắn nói: “Em dẫn anh đi gặp bà ngoại.”

“Được.” Sùng Minh bình tĩnh trả lời.

Một người mờ ám như hắn, một người khát máu như hắn, một người tàn nhẫn như hắn, một người máu lạnh như hắn.
Lúc đối mặt với người mà mình yêu nhất thì trái tim hắn cũng dịu dàng vô cùng.

Sức hấp dẫn của tình yêu lớn như thế đấy.

Bởi vì yêu Thẩm Lục cho nên hắn bằng lòng cởi bỏ hết sự phòng bị cũng như sự gai góc của bản thân.

Thà tự làm mình bị thương cũng không nỡ chạm đến nửa cọng lông của Thẩm Lục.

Sùng Minh biết, cuối cùng thì hắn cũng gặp may mắn.

Bởi vì, người mà hắn yêu cũng đang yêu hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK