Từ thời thế kỷ viễn cổ xa xưa rất xưa rất xưa, trời đất mới hình thành, rồi có âm dương nhật nguyệt.
Rồi sau đó có trư thiên thần phật.
Rồi sau đó, trời đất có Viêm Đế và Hoàng Đế.
Rồi sau đó, Viêm Đế được liệt vào thần vị, trở thành đế quân lừng lẫy của Thiên giới.
Một ngày, Viêm Đế dẫn theo một nha đầu nhỏ tết tóc hai bên đến trước cửa nhà kho của mình.
Lúc này, trước cửa nhà kho đã có sáu cô gái xinh đẹp đang đứng ở đó rồi.
Sáu cô gái đó cung kính hành lễ với Viêm Đế: “chào Viêm Đế!”
“Ừ,” Viêm Đế gật đầu, chỉ vào nha đầu nhỏ sau lưng, rồi nói với sáu người kia: “nha đầu nhỏ này tạm thời ở đây, mai sau bảy người các con chăm sóc lẫn nhau.”
‘Vâng, thưa Viêm Đế!” Sáu cô gái kia cùng hành lễ.
Sau khi Viêm Đế rời đi, sáu cô gái kia lập tức vây quanh nha đầu nhỏ mới đến, lần lượt mồm năm miệng mười hỏi cô bé: ‘em là ai đấy? Sao em lại đến đây? Đích thân Viêm Đế đưa em đến, xem ra ngài rất coi trọng em đấy!”
Nha đầu nhỏ chớp chớp mắt, cô bé trả lời hơi chút căng thẳng: “em được Viêm Đế cứu, em nói là em không còn nhà để về nữa, rồi Viêm Đế đưa em đến đây!”
Cô gái lớn tuổi nhất lập tức mở lời nói: “nếu Viêm Đế đã đích thân đưa em đến đây, vậy em hãy sống hòa thuận với các chị nhé! Chúng ta đều phụ trách canh giữ kho, em đến cuối cùng, tuổi lại nhỏ nhất, vậy em tên là Tiểu Thất đi!”
Tiểu Thất gật đầu: “vâng ạ.”
“Chị là chị Hai của em, đi nào, chị đưa em đi tắm rửa, thay quần áo!” Một cô gái mặt tròn xoe nhiệt tình kéo lấy tay của Tiểu Thất đi ra ngoài: “em đừng lo lắng sợ hãi, chúng ta đều rất hòa đồng với nhau! Chị Cả, em Ba, em Tư, em Năm và em Sáu họ đều rất thân thiện!’
“À, vâng ạ.” Lúc này Tiểu Thất mới rụt rè trả lời.
Thật ra Tiểu Thất không nhớ rõ chuyện trước đây nữa.
Cô bé chỉ nhớ là được Viêm Đế cứu, sau đó được đưa lên Thiên giới.
Cụ thể trước đây làm gì, tại sao lại được cứu, cô bé không nhớ nữa.
Cô luôn cảm thấy mình đã quên mất rất nhiều chuyện.
Tiểu Thất được chị Hai đưa đến Thiên trì, tắm rửa đã đời, trải kiểu tóc giống hệt các chị, và thay bộ váy giống hệt các chị.
Ngồi trước gương, thấy hình ảnh mình hoàn toàn xa lạ, Tiểu Thất luôn cảm thấy người trong gương, không phải là chính mình.
Đúng vậy, cô bé thật sự đã quen mất một số ký ức.
Những ký ức đó dường như đã bị khóa lại, không thể nào nhớ ra được.
Chị Hai đeo nốt chịếc khuyên tai cuối cùng cho Tiểu Thất, rồi nói nhẹ nhàng: “công việc hàng ngày của chúng ta là quét dọn khu vực này, sau đó bảo quản vũ khí và những thứ Viêm Đế sưu tầm, chỉ cần không xảy ra sơ xuất trong công việc, sẽ không có việc gì đặc biệt đâu! Công việc của chúng ta là nhẹ nhàng nhất đấy!”
Tiểu Thất gật đầu: “vâng ạ, chị Hai.”
“Thế mới ngoan chứ!” Chị Hai thấy Tiểu Thất ngoan ngoãn như vậy, rất hài lòng, rồi nói: “Viêm Đế đối với thuộc hạ, đều rất khoan dung. Nhưng mà cũng có rất nhiều việc là không được làm. Ví dụ như, Viêm Đế rất hay mời một số Thần quân quan trọng của Thiên Đình đến dự tiệc, nếu làm các Thần quân này tức giận, sẽ bị Viêm Đế ghét bỏ. Nghiêm trọng hơn, sẽ bị tước bỏ thiên tịch, đẩy vào đạo súc sinh, xuống trần gian chịu khổ chịu nạn!”
“Đáng sợ như vậy sao?” Tiểu Thất ngạc nhiên nhìn chị Hai rồi nói: “trước đây có người nào phạm sai lầm không?”
“Tất nhiên có rồi!” Chị Hai buột miệng nói ra, sau đó cô bé lập tức lấy tay bịt miệng mình, rồi nhìn trước nhìn sau thấy không có người, mới nói nhỏ với Tiểu Thất: “Tư Việt tiên tử trước đây phụ trách trông coi nhạc cụ, vì si mê sắc đẹp của Đế Quân, cố tình đổ rượu lên người Đế Quân, bị Viêm Đế đẩy vào kiếp luân hồi đấy! Nghe nói Tư Việt tiên tử chịu đựng bảy kiếp luân hồi ở trần gian! Mỗi một kiếp đều là khổ chủ, các loại xui xẻo, đều là chết không nhắm mắt đấy!” Chị Hai sau khi nói xong, lại nói với Tiểu Thất rất bí ẩn: “em đừng có nói ra nhé! Viêm Đế kỵ chuyện này lắm đấy! Trước đây Viêm Đế rất thích Tư Việt tiên tử, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này..... Em mới đến Thiên đình không biết được quy định của Thiên đình, vì vậy hãy làm việc nhiều nói chuyện ít, biết chưa em?”
Tiểu Thất nhìn chị Hai rất cảm kích: “em cảm ơn chị Hai!”
“Đều là chị em trong nhà cả, cảm ơn gì chứ.” Chị Hai cười thật thà, rồi nói: “những tiểu tiên nhỏ như chúng ta, không bao giờ dám mơ tưởng đến những Thần quân Đế quân đó! Huống chị là vị chủ đó!”
“Vị đó.... là ai vậy?” Tiểu Thất nghi hoặc hỏi.
Không hiểu tại sao, cô bé luôn cảm thấy người mà chị Hai nhắc đến, hình như có liên quan đến mình, chị Hai ra vẻ bí ẩn nói: “vị đó là.....là nhân vật kinh khủng của Thiên giới đấy, ngài có phong địa riêng của mình, một hòn đảo nhỏ, trên đảo nhỏ trồng các loại hoa tươi và tiên thảo, thật sự đẹp đến nỗi không thể nào tả nổi! Thời gian vị Đế Quân đó tồn tại trên Thiên đình còn lâu hơn Thiên Đế đấy! Cho dù là Thiên Đế, gặp ngài cũng phải cung kính khách sáo, Viêm Đế nhìn thấy ngài cũng rất khách sáo, rất tôn trọng đấy! Tiểu Thất, em chưa thấy ngài thôi, dường như đa số tiên nữ trên Thiên giới đều yêu thầm ngài đấy!”
Tiểu Thất lập tức cười lên: “làm gì mà khoa trương đến thế?”
“Đâu có khoa trương đâu?” Chị Hai bĩu môi nói: “chờ sau khi em gặp ngài rồi, là sẽ biết chị không hề lừa em!”
Chị Hai sau khi thu xếp nốt món đồ cuối cùng cho Tiểu Thất, lập tức vui vẻ kéo Tiểu Thất đứng dậy, rồi nói: “được rồi! Bắt đầu từ ngày hôm nay, có Tiểu Thất trông giữ nhà kho rồi! Đi nào, chúng ta ra ngoài cho mọi người xem thôi!”
Tiểu Thất lập tức lấy lại tinh thần, vừa cười vừa đi theo chị Hai ra ngoài.
Đúng như chị Hai nói, về cơ bản không có việc gì đặc biệt, hàng ngày quét dọn sân, đảm bảo sạch sẽ cho nhà kho.
Thời gian cứ thế trôi đi hàng ngàn năm.
Một ngày, trong lúc Tiểu Thất đang dọn dẹp bể nước trong sân.
Đột nhiên chị Hai chạy đến, mặt chị xúc động đến nỗi đỏ ửng lên: “Tiểu Thất, Tiểu Thất, em qua đây!”
Tiểu Thất ngơ ngác vứt hết việc trong tay, chạy đến đó: “chị Hai, chuyện gì vậy?”
“Vị Đế Quân đó đến rồi!” Chị Hai xúc động đến nỗi không nói lên lời: ‘đi đi đi, chị dẫn em đi nhìn trộm ngài! Là em sẽ biết ngay chị không lừa em rồi!”
Tiểu Thất lắc đầu cười: “thôi vậy, em không đi đâu. Bất luận là đẹp hay xấu, cũng không có liên quan gì đến em.”
Nói xong, Tiểu Thất quay đi tiếp tục dọn bể.
Chị Hai không nói một lời nào kéo Tiểu Thất ra ngoài.
Hai chị em đi qua những hành lang vòng vèo, tránh những người khác ra, chị Hai chỉ về một người đàn ông có đôi mắt đỏ au mặc bộ áo bào dài màu đen nhánh ở xa bên kia, sung sướng kêu lên với Tiểu Thất: “em xem em xem đi, chính là ngài! Đế Quân đại nhân!”
Tiểu Thất nhìn theo hướng chị Hai chỉ, đập ngay vào mắt, là một nam tử có dung mạo đẹp đến cực độ.
Nam tử đó dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, xoẹt một cái nhìn về phía cô. Trong lòng Tiểu Thất đột nhiên rùng mình, cô lập tức di chuyển ánh mắt.