Dương Lâm cứ nhìn chằm chằm Trình Thiên Cát, nhìn môi anh hết mở lại đóng, nhưng hoàn toàn không nghe lọt tai chữ nào.
Anh ấy đang nói gì vậy?
Sao anh ấy có thể không phải An Tử Tuyên?
Tại sao lại không phải?
Nếu không phải thì người mình thích rốt cuộc là ai?
Là An Tử Tuyên hư cấu kia?
Hay Trình Thiên Cát trước mặt này?
Không thế nào!
Nhất định là anh ấy đang trêu mình, đúng không?
Quá hoang đường rồi!
Không thể như thế được!
Trình Thiên Cát nhìn tình trạng của Dương Lâm liền biết, sự thật này khiến cô rất khó chấp nhận.
Nhưng bọn họ đã rời khỏi thành phố I, rời khỏi địa bàn của Thái Đức Phát, anh không thể tiếp tục giấu diếm nữa.
Nếu đã quyết định đưa cô rời khỏi đó, thì sớm phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này.
"Những gì anh nói đều là thật". Trình Thiên Cát dừng xe ở ven đường, nhìn Dương Lâm run rẩy, thở dài một hơi, nói tiếp: "Thứ anh lấy đi từ kho hàng của Thái Đức Phát là một lô vũ khí. Lô vũ khí này thuộc về một đối tác của anh, anh giúp đỡ anh ta. Anh vốn không muốn làm em bị liên lụy".
Dương Lâm khóc như mưa: "Phải, là em chủ động yêu cầu giúp anh. Em thậm chí không biết anh là ai đã chủ động ra mặt, rồi...Nhưng, nhưng vì sao anh không phải là anh Tuyên? Nếu anh không phải anh Tuyên của em, vậy thì anh là gì của em đây? Lẽ nào anh Tuyên mà em thích, từ trước đến nay chưa từng tồn tại? Giờ anh đột nhiên nói rằng anh không phải An Tử Tuyên, cũng không phải anh Tuyên của em, vậy người em thích là ai? Anh rốt cuộc là ai? Vì sao? Vì sao lại gạt em? Vì sao lại đối xử với em như vậy? Em đã bỏ hết tất cả vì anh, kết quả chỉ để đổi lấy một câu anh không phải An Tử Tuyên?
Trình Thiên Cát biết hôm nay cô đã chịu quá nhiều kích thích, trải qua nhiều chuyện chưa từng biết đến, có phản ứng này là rất bình thường.
Vì vậy anh để Dương Lâm thoái mái trút hết tâm trạng, bất an, lo lắng, sợ hãi, hoang mang. Dương Lâm cứ như vậy tuôn hết tâm tư ra: "Trước đây em còn cảm thấy những cô gái trả giá tất cả cho tình yêu đều thật ngu ngốc, nhưng thật không ngờ, chính em cũng ngu ngốc như vậy. Em bị anh lừa gạt, cả nhà em đều bị anh gạt. Mẹ em thậm chí còn nói với em, đừng cố bám vào anh, vì hai nhà chúng ta không môn đăng hộ đối. Em giả vờ đồng ý với mẹ, nhưng từ đáy lòng vẫn luôn nhớ nhung anh. Vì vậy khi anh cần giúp đỡ, em giống như một kẻ khờ, như thiêu thân lao vào lửa, liều lĩnh làm việc này vì anh. Nhưng đổi lại thì em được cái gì? Anh là sát thủ? Anh chỉ lợi dụng em? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Sao lại tàn nhẫn với em như vậy? Em đã làm gì sai? Mà lại để em phải chịu tổn thương như vậy? Bây giờ em hai bàn tay trắng, em không còn gì cả, ngay cả nhà để về cũng mất rồi, không có gì hết...Hu hu hu...".
Dương Lâm gục xuống khóc nấc lên, khóc cực kì đau lòng.
Trình Thiên Cát để mặc cô khóc cũng không dỗ.
Đến khi Dương Lâm khóc hết sức lực, Trình Thiên Cát mới rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Khóc được là tốt rồi. Tiếp theo, để anh cho em biết con đường sau này đi thế nào".
Dương Lâm khó tin nhìn Trình Thiên Cát.
Cô khóc đến thế này, mà anh vẫn định nói kế hoạch tiếp theo ư? Dường như Trình Thiên Cát đọc hiểu ánh mắt cô, giải thích mà như không giải thích: "Từ lúc anh bắt đầu có ký ức, anh đã ở trong tổ chức rồi. Việc cần làm mỗi ngày chính là huấn luyện, chịu đói, rồi lại huấn luyện, chịu đói. Sau này, rất nhiều trong số bọn anh chết đi, khi thì chết lúc huấn luyện, khi thi chết vì đói. Bởi vì tổ chức không cần
kẻ ăn hại. Muốn sống tiếp buộc phải bỏ hết sức lực. Sau đó thì giống như những gì em nhìn thấy ở sòng bạc đấy, muốn tiếp tục sống, thì phải giết đồng bọn chỉ mới hôm qua còn vui đùa cổ vũ mình, vì chỉ có như vậy mới sống sót".
Nói xong, Trình Thiên Cát quay sang nhìn Dương Lâm: "Em nghĩ trước mặt sự sống, còn gì quan trọng hơn sao?".
Dương Lâm hé miệng, nhưng không nói ra được gì.
Đúng vậy, cô không trải qua quá khứ của Trình Thiên Cát, nên cô không có tư cách chỉ trích người khác tàn nhẫn máu lạnh.
Dù sao đến bây giờ, Trình Thiên Cát cũng chưa từng nói anh thích cô hay gì cả, tất cả là cô tự ảo tưởng mà ra. Trình Thiên Cát bình tĩnh nói: "Sắp tới, anh sẽ đưa em đến bờ biển, ở đó sẽ có người tiếp ứng đừng sợ, tuy hắn là rắn lóc (buôn người), nhưng cũng có giấy tờ hợp pháp, chẳng qua những người có thủ tục hợp pháp quá ít, nên những người khác chỉ có thể nhập cư trái phép. Em có thân phận hợp pháp, nên không phải lo sẽ chết dọc đường. Người của anh bọn rắn lóc không dám nuốt bừa đâu. Sau khi đến địa điểm, em sẽ được gặp lại cha mẹ, anh đã đưa họ sang đó rồi, yên tâm, bọn họ vẫn khỏe, vô cùng an toàn. Không khí bên đó rất tốt, thích hợp để ba em nghỉ dưỡng".
"Vậy còn anh?". Dương Lâm lập tức ngồi thẳng dậy, hai mắt đẫm nước mắt mở to nhìn Trình Thiên Cát: "Anh sẽ đi đâu?".
"Tất nhiên là đi lấy hàng của anh về". Trình Thiên Cát cười nhạt, nói: "Em nghĩ hàng của anh là để Thái Đức Phát hưởng không sao? Thôi được rồi, chuyện tiếp theo em đừng quan tâm nữa. Đường lui của em anh đã sắp xếp xong xuôi. Em chỉ cần ở trên đảo chờ anh là được. Chờ anh về rồi nói".
Trình Thiên Cát mở cửa xe: "Hai phút nữa sẽ có người đến đón em".
Dương Lâm hơi do dự, bỗng nhiên nhào tới ôm Trình Thiên Cát: "Em không cần biết anh là ai, cũng không cần biết anh muốn làm gì, nhưng xin anh hãy sống sót trở về. Em chờ anh!".
Trình Thiên Cát mỉm cười gật đầu: "Được".
Lúc này Dương Lâm mới lưu luyến xuống xe, Trình Thiên Cát không chút do dự, đạp chân ga lái vụt đi.
Quả nhiên, hai phút sau, một chiếc xe con màu trắng cực kì bình thường xuất hiện trước mặt Dương Lâm, đối phương nhìn cô, rồi so sánh với ảnh chụp trong tài liệu, nói: "Lên xe đi. Cô là người của anh ta, cô sẽ an toàn".
Dương Lâm nhìn theo hướng Trình Thiên Cát rời đi, sau đó bước lên xe.
Vừa lên xe đã có người đưa cho cô một chai nước và một ổ bánh mì.
"Chúng ta còn phải đi rất lâu, ăn gì đó lót dạ đi". Đối phương rất kiệm lời, có vẻ cũng không muốn trao đổi nhiều với Dương Lâm.
Làm trong ngành này, phải tuân thủ luật lệ.
Cô nàng này tuy khá ngon lành, nhưng lại là người đối phương dặn dò phải chăm sóc kĩ, vì vậy bọn họ không dám làm gì cô.
Dù sao đắc tội với một sát thủ là chuyện rất đáng sợ. Đòn trả miếng của anh ta cực kì xuất quỷ nhập thần.
Dương Lâm nhìn sắc trời ngoài xe, đã hửng sáng, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: Thái Đức Phát chắc là tỉnh rồi.