Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20982

“Cái gì?” Tư Y Cẩm ngây người: “Ở chung? Chúng ta hôm nay mới quen nhau!”

Người đàn ông này đang đùa chắc?

Vừa gặp mặt đã muốn ở chung?

Anh ta coi mình là ai?

“Anh điên à?” Mặt cô trầm xuống: “Anh coi tôi là loại người gì?”

Tần Thủ cười giễu cợt: “Cô chưa kết hôn mà đã sinh con rồi, còn bày đặt lập bàn thờ trinh tiết cái gì?”

Tư Y Cẩm ngạc nhiên, sắc mặt trở nên lạnh nhạt.

Người đàn ông này đúng là cầm thú!

Tuy cô chưa chồng nhưng đã có con nhưng đó là do đối phương giấu diếm cô về tình trạng hôn nhân. Tuổi cô không còn nhỏ, mang thai đứa con này cũng không dễ dàng gì.

Bây giờ Tư Nhiên đã lên 5, đã biết nhận thức rồi!

Nhưng điều này không đại biểu cô là người phụ nữ không đoan trang hay có cuộc sống phóng túng!

Tên khốn nạn trước mắt chỉ vì thấy cô chưa chồng đã có con mà gán cho cô cái mác “gái ngành”. Đúng là tên cầm thú!

Tư Y Cẩm không muốn nhịn nữa, nhấc li nước trong tay hất thẳng vào người đối phương.

Ly nước này khiến đối phương không kịp trở tay!

Tư Y Cẩm đứng dậy, cao ngạo nhìn đối phương: “Tôi có lập bàn thờ trinh tiết không, anh không cần biết. Loại cặn bã như anh không xứng có được tình yêu và hôn nhân!”

“Cô!” Tần Thủ ngây người. Hắn không ngờ, một cô gái có dáng người nhỏ nhắn như Tư Y Cẩm lại có tính cách mạnh mẽ như vậy.

Hắn cũng muốn Tư Y Cẩm khó coi, nhưng chỗ này là nơi công cộng, hắn không dám ra tay, chỉ đành nhìn Tư Y Cẩm xách túi rời đi.

Tư Y Cẩm bước nhanh về phía thang máy, đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt cứ ồ ạt rơi.

Cô chưa chồng đã có con thì ảnh hưởng tới miếng ăn nhà ai?

Cả đời cô trong sạch, không hổ thẹn với trời, không hổ thẹn với bản thân cũng không hổ thẹn với con.

Người khác dựa vào cái gì mà bôi nhọ cô?

Cô gặp phải tên cặn bã, bị hủy cả thanh xuân là lỗi của cô chắc?

Tại sao thế giới này lại bất công với phụ nữ như vậy?

Trong lối thoát hiểm vô cùng yên tĩnh, không một bóng người, Tư Y Cẩm dựa vào tường khóc rất to.

Bao nhiêu năm nay, cô đã gánh chịu ánh mắt kinh bỉ của người đời đủ rồi.

Chưa chồng đã có con, cụm từ này đã trở thành gông xiềng đè nặng lên vai cô.

Cô vẫn luôn cắn răng chịu đựng, không dám khóc trước mặt người khác, vì cô sợ người khác nhìn thấy cô yếu đuối sẽ tiếp tục bắt nạt hai mẹ con cô.

Nhưng trái tim cô cũng bằng xương bằng thịt!

Cô cũng là một người phụ nữ bình thường, cô cũng cần người bảo vệ và tôn trọng!

Tư Y Cẩm đang khóc chợt một chiếc áo ấm áp khoác lên vai cô.

“Ở đây đợi tôi.” Một âm thanh quen thuộc vang lên trên đầu cô.

Tư Y Cẩm ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt tràn ngập phẫn nộ.

Thẩm Tứ?

Sao anh lại ở đây?

Không đợi Tư Y Cẩm hỏi, Thẩm Tứ đã quay ngoắt người, đi thẳng lên tầng.

Tư Y Cẩm ngây người, nhanh chóng đi theo.

Cô còn chưa đi tới cửa nhà ăn đã nghe thấy tiếng ẩu đả bên trong.

Tư Y Cẩm giật mình, lập tức chạy về phía đó, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Tứ đang túm lấy tên Tần Thủ vừa bôi nhọ cô, một cước hạ gục đối phương!

Tư Y Cẩm không ngờ tới, Thẩm Tứ lên đây để dạy dỗ hắn ta!

Thẩm Tứ vặn cổ tay, đứng thẳng người: “Dám bôi nhọ cô ấy, gan mày cũng lớn thật!”

Tần Thủ bị đánh đến đầu váng mắt hoa, mũi sắp lệch sang một bên, nằm rạp trên đất nhưng vẫn cứng miệng: “Đánh người rồi! Đánh người rồi! Mau báo cảnh sát đi!”

Nhìn bộ dáng cố nén sợ hãi của Tần Thủ, mọi người xung quanh đều bật cười ha hả.

“Báo cảnh sát à? Được! Vậy để cảnh sát tới đây xem cái tên lừa đảo này đội lốt xem mắt xong lừa gạt con gái người ta!” Thẩm Tứ đá lên cẳng chân Tần Thủ khiến hắn đau tới mức kêu la thất thanh.

Tần Thủ gào lên: “Anh là ai? Tôi chưa hề lừa gạt anh! Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

Thẩm Tứ càng thêm giận dữ, túm lấy chiếc ghế bên cạnh định đập xuống.

Tư Y Cẩm sợ xảy ra chuyện, lập tức chạy tới ôm chặt lấy Thẩm Tứ: “Đừng kích động! Bỏ qua chuyện này đi!”

Thẩm Tứ sợ làm tổn thương Tư Y Cẩm, lúc này mới ném chiếc ghế trên tay xuống, nhìn quanh, tìm quản lí nhà hàng, nói thẳng: “Tới Cảnh Hòa trang viên lấy tiền bồi thường!”

Nói xong, Thẩm Tứ kéo tay Tư Y Cẩm, quay người rời đi!

Quản lí nhà hàng vừa nghe thấy ban chữ Cảnh Hòa trang viên đã run cầm cập!

Thôi xong!

Vị này là ai đây?

Anh ta ở Cảnh Hòa trang viên?

Tiêu rồi!

Đó không phải là nơi ở của chủ nhà họ Hạ và vợ sao?

Ôi mẹ ơi! Giảm thọ đó!

Xảy ra chuyện lớn rồi!

Làm đại thần tức giận!

Quản lí nhà hàng không dám sơ suất, lập tức gọi điện thoại cho ông chủ, thuật lại chi tiết sự việc mới xảy ra.

Chủ nhà hàng lo lắng không yên, vội vàng nói: “Muốn bồi thường cái gì? Người này không phải người nhà họ Hạ thì cũng là người nhà họ Thẩm! Ai mà dám đắc tội với bọn họ chứ?! Số tiền này tính cho tên tiểu tử đó đi! Nếu không phải hắn chọc vào vị kia thì sao lại xảy ra chuyện này?”

Quản lí nhà hàng nhận được chỉ thị bèn nói với Tần Thủ: “Vị tiên sinh này, phiền anh bồi thường việc vô duyên vô cớ phá hủy tài sản của nhà hàng!”

Tần Thủ cảm thấy, bản thân đã nghe nhầm chăng?

Hắn gào lên: “Anh có lầm không vậy? Không nhìn thấy tôi bị đánh thê thảm thế này sao? Anh không báo cảnh sát giúp tôi thì thôi, còn dám bảo tôi bồi thường?”

“Không thì sao?” Quản lí nhà hàng cười hòa nhã: “Nếu không phải anh làm người nhà họ Hạ tức giận, sao lại có những tổn thất này chứ? Chuyện do anh mà ra mà!

Tần Thủ ngây người: “Anh nói cái gì? Người nhà họ Hạ?”

Cả thành phố Vinh chỉ có một nhà họ Hạ duy nhất.

Chính là vị đang ở nhà họ Hạ!

Tần Thủ là một người thông minh, chốc lát đã hiểu ra, không dám hét đòi báo cảnh sát nữa.

Hắn không dám ngồi lâu thêm, lập tức ngoan ngoãn móc tiền ra trả!

Đám người vây xung quanh cười nhạo anh: “Vị tiên sinh này có cần tôi giúp anh báo cảnh sát không?”

Tần Thủ úp úp mở mở, cất ví rồi vội vàng lủi mất.

Lúc đó mới có người đứng ra giải thích: “Người đàn ông này suy nghĩ xấu xa, lần đầu tiên xem mắt đã muốn sống chung với người ta, còn nói những lời vô cùng khó nghe, bị đánh cho là phải!”

Mọi người lúc này mới hiểu.

Trong khi đó, Thẩm Tứ dẫn Tư Y Cẩm rời khỏi, trực tiếp lên xe.

Sắc mặt Thẩm Tứ rất khó coi, anh rất giận chuyện ban nãy!

Cực kỳ tức giận!

Anh giận chuyện tên khốn nạn kia bôi nhọ Tư Y Cẩm, càng giận việc Tư Y Cẩm thế mà lại xem mắt tên cặn bã đó hơn!

Đúng, anh rất giận, giận Tư Y Cẩm xem mắt!

Tại sao phải xem mắt!

Anh không tốt sao?

Tư Y Cẩm ngồi ở vị trí phụ lái, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh nhé!”

Thẩm Tứ không đáp.

“Đúng rồi, sao anh lại ở đây?” Tư Y Cẩm hỏi: “Anh nghe thấy cả rồi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK