“Cô.....là ai....cô là ai?” Vào đúng khoảnh khắc người thanh niên nhìn thấy dung nhan của Thẩm Hà, cậu ta lập tức trở nên luống cuống nói lắp bắp.
Có lẽ là vì gặp người đẹp, vẻ mặt vốn rất hung hăng của người thanh niên, trong lúc nói câu nói này, giọng nói đã tự động nhẹ nhàng đi rất nhiều.
“Vậy, cậu lại là ai?” Thẩm Hà cười nhẹ, hỏi ngược lại cậu: “cậu và Sử Hiểu Yến có quan hệ gì?”
Nghe Thẩm Hà nhắc đến Sử Hiểu Yến, trên khuôn mặt người thanh niên thoáng qua chút ghét bỏ: “tôi và cô ta không có bất cứ quan hệ gì!”
“Đúng thật sao?” Thẩm Hà đưa tay lên vuốt tóc, chỉ là một động tác đơn giản thôi, đã đủ khiến người con trai đối diện, nhìn lác cả mắt.
“Tôi..... tôi ....tôi không muốn có bất cứ liên quan gì với cô ta! Là cô ta tự bám lấy.....” Người thanh niên buột miệng nói ra những lời nói này.
Không thể phủ nhận, sự mê hoặc của mỹ nhân, chiêu này thật sự là, chưa bao giờ thất bại.
Người thanh niên đâu chịu nổi người con gái xinh đẹp như Thẩm Hà chứ.
“Cậu ở đây sao?” Thẩm Hà hỏi.
“Ừ.” Người thanh niên gật đầu theo thói quen: “ở ngay gần đây.”
“Đi, vào nhà cậu ngồi một lúc đi.” Thẩm Hà hất hàm nói.
Người thanh niên dường như cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Một nàng tiên đẹp như vậy không ngờ lại bảo đến nhà mình ngồi?
A a a a, trái tim của mình.... sắp ngừng đập rồi!
Đây chính là nàng tiên ốc trong đời thực sao? Hay là bảy cô tiên nữ trong đời thực vậy!
Thẩm Hà mặc kệ cậu ta đang nghĩ gì, cô bé chỉ muốn biết rõ người thanh niên này là người như thế nào, cậu ta có quan hệ gì với Sử Hiểu Yến mà thôi.
Còn mức độ nguy hiểm?
Hô hô hô hô....
Tưởng võ công của cô bé chỉ là để cho đẹp thôi sao?
Những vệ sĩ ngầm và đội bảo vệ mù sao?
Vậy là, người thanh niên bước ngắn bước dài, dẫn Thẩm Hà đến nơi ở của cậu ta.
Thẩm Hà đi theo người thanh niên này vào cửa, cô bé phát hiện đây là một ngôi làng trong thành phố.
Những cư dân ở đây đều là người trong làng, vì chiếm đất chờ bồi thường, nhà nào nhà nấy đều tận dụng hết diện tích tối đa.
Hình như nhà nào cũng xây lên đến ba bốn tầng.
Những nhà tầng được xây kín, sát vào nhau, ngoài những con hẻm, dường như không có chỗ nào có thể cho người đi lại.
Hai bên hẻm còn đỗ đầy xe ô tô, vì vậy những người đi lại chỉ có thể đi rất chậm rãi.
Sau khi Thẩm Hà theo người thanh niên vào nhà, mặt cậu ta lập tức đỏ ửng: “nhà tôi rất bừa bộn.”
“Ừ.” Thẩm Hà thật sự không thể tin nổi.
Nhà người thanh niên thật sự rất bừa bộn.
Một căn nhà rộng, khoảng hơn một trăm mét vuông, nhưng vứt đủ thứ đồ linh tinh rất bừa bộn. Có quần áo, những đôi giày thể thao bẩn thỉu, còn có một ít đồ tập thể dục, tất cả đều vứt lung tung dưới đất.
Người thanh niên nhanh tay đẩy hết những thứ đồ trên ghế sofa sang một bên, cậu ta lấy khăn lau qua ghế, rồi nói với Thẩm Hà: “cô ngồi đi, tôi đi tắm cái đã.”
Thẩm Hà gật đầu.
Người thanh niên bị nhốt trong quán bar cả đêm, trên người thật sự nồng nặc mùi rượu.
Khoảng mười lăm phút sau, người thanh niên tắm xong, trên đầu cậu ta vẫn còn vướng những giọt nước.
Khi thấy Thẩm Hà ngồi trên ghế sofa, hình như cậu ta cảm thấy hơi lúng túng.
Cậu ta nhanh chóng lấy chiếc khăn bông, lau những giọt nước còn vướng trên tóc, lúc này mới ngồi xuống đối diện Thẩm Hà, rồi hỏi Thẩm Hà với giọng có chút căng thẳng và bất an: “cô, cô tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?”
“Tôi nói cho cậu biết rồi mà.” Thẩm Hà mở to mắt nhìn người thanh niên: “tên cậu là gì?”
“Tôi...tôi tên Hồ Phi.” Người thanh niên trả lời: “tôi và Sử Hiểu Yến kia thật sự không có quan hệ gì. Là cô ta cứ bám lấy tôi. Lần này tôi đánh nhau ở quán bar, cũng đâu có bảo cô ta đến giúp đâu. Là tự cô ta khóc khóc mếu mếu trả tiền cho tôi. Tôi mặc kệ cô ta đấy!”
Thẩm Hà lập tức nheo mày: “ồ, hình như tôi đã hiểu được ý của cậu. Ý cậu là, Sử Hiểu Yến thích cậu, nhưng cậu lại không thích cô ta đúng không? Sau đó tất cả là cô ta bám lấy theo cậu, đúng không?”
Mặt Hồ Phi đỏ ửng, cậu bé không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Rất thú vị rất thú vị. Vậy lần này Sử Hiểu Yến đã nộp bao nhiêu tiền cho cậu? Tại sao cậu lại đánh nhau trong quán bar?” Thẩm Hà bắt đầu cảm thấy hứng thú, không kìm nổi tiếp tục hỏi: “hình như Sử Hiểu Yến từ trước đến giờ đều rất nghèo, cô ta bỏ ra số tiền này, giải quyết vấn đề giúp cậu. Từ đó cho thấy cô ta thật sự là thật lòng với cậu.”
“Tôi sẽ không thích cô ta đâu.” Sắc mặt Hồ Phi tối sầm xuống, nhanh chóng nói: ‘tôi và cô ta không bao giờ có thể.”
“Tại sao vậy?” Thẩm Hà hỏi.
“Tôi không thích loại người con gái như thế, ngày nào cũng trang điểm lòe loẹt....” Đột nhiên giọng nói của Hồ Phi dừng lại, thật ra cậu muốn nói, mẫu người mà cậu thích chính là người như Thẩm Hà, mẫu người con gái phong thái tao nhã, khí chất phi phàm, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng. Một mỹ nhân đẹp như vậy, đâu đến lượt cậu ta chứ? Vì vậy, những lời tiếp theo cậu không nói ra nữa.
“Tôi thấy rất có hứng thú với Sử Hiểu Yến này. Cậu có thể kể cho tôi nghe, về chuyện của Sử Hiểu Yến được không?” Thẩm Hà mở lời hỏi.
Hồ Phi nghe Thẩm Hà nói như vậy, trong ánh mắt cậu thoáng qua chút thất vọng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại một lúc. Một nữ thần đẹp như vậy, sao lại có thể có hứng thú với một người con trai quá đỗi bình thường như cậu ta chứ?
“Đối với yêu cầu của đại mỹ phân, tất nhiên là Hồ Phi không từ chối rồi, cậu ta lập tức mở lời nói: “từ khi Sử Hiểu Yến còn rất nhỏ, bố mẹ cô ta đã ly hôn rồi. Sau khi mẹ cô ta bỏ đi bà chưa bao giờ quay lại. Bố cô ta một mình nuôi cô ta lớn lên, sau đó vì phải kiếm tiền, nên ông thường xuyên không ở nhà, Sử Hiểu Yến ở lại nhà các cô dì chú bác. Thường xuyên nhà này ở mấy ngày, rồi lại chuyển sang nhà khác. Thời gian đầu, những người họ hàng đó, còn nể tình bố Sử Hiểu Yến thường xuyền gửi tiền về, đối sử với cô ta cũng không tồi.”
“Nhưng sau khi, bố của Sử Hiểu Yến bị bệnh chết đột tử, để lại một khoản tiền lớn. Những người họ hàng đó vì tranh giành khoản tiền này, bắt đầu tranh giành quyền nuôi Sử Hiểu Yến. Cuối cùng, khoản tiền chu cấp đó được mọi người chia đều cho nhau, nhưng không một ai chăm lo cho Sử Hiểu Yến. Sau đó cô ta bỏ học rồi đi làm.” Hồ Phi trả lời.
Thẩm Hà gật đầu, những tài liệu này cô bé đều có hết rồi, tập tài liệu Cung Tử Á lấy được cũng là những nội dung này.
Nhưng Thẩm Hà biết, người thanh niên tên Hồ Phi này chắc chắn còn biết được những bí mật mà người khác không biết, nếu không, cậu ta sẽ không ghét bỏ Sử Hiểu Yến đến thế.
Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Hà kêu lên một tiếng.
Thẩm Hà nhìn vào điện thoại, là email Cung Tử Á gửi cho mình.
Thẩm Hà tiện tay mở email ra xem, nội dung email là thông tin rất chi tiết về Sử Hiểu Yến.
Thẩm Hà lập tức cười lên.
Hiệu suất làm việc của người trợ lý thân cận nhất bên mình thật sự rất cao.
Thẩm Hà xem lướt qua một lượt, cô bé tắt điện thoại, rồi nói với Hồ Phi: “hãy nói những chuyện mà tôi không biết đi. Những chuyện cậu nói, tôi đã lấy được tài liệu rồi, không còn mới mẻ nữa.”
Sau khi Thẩm Hà nói xong câu này, Hồ Phi ngồi đối diện cô bé, lập tức trợn tròn mắt.
Cuối cùng cậu ta cũng phản ứng lại, nhân vật đẳng cấp nữ thần ngồi trước mặt cậu ta đây không phải là người bình thường.
Có lẽ thật sự là nhân vật suốt cuộc đời này cậu ta cũng không với tới được.
Hồ Phi im lặng một lúc, rồi mới trả lời: “đúng thật, có những chuyện, đúng là người khác không biết.”