Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201398

“Tớ nghĩ không những chỉ có vậy đâu! Cậu ấy thấy người ta chơi bóng giỏi hơn cậu ta, đẹp trai hơn cậu ta, nên đố kỵ chứ gì?”

“Đúng vậy đúng vậy! Còn muốn kiếm chuyện nữa! Đúng là mất mặt mà! Dù sao thì cũng là từng là người đẹp trai nhất của trường Nhị Trung chúng ta, tại sao lại đê tiện như vậy chứ?”

Những người đó cứ nói liên tục, tất cả đều đứng về phía Hạ Thẩm Châu, cùng nhau chỉ trích lỗi của Đặng Khắc Kỳ.

Khiến Đặng Khắc Kỳ tức đến nỗi, mũi của anh ta vốn dĩ đã bị trái bóng rổ làm cho xịt hết máu mũi ra rồi.

Bị chọc tức như vậy nữa, nên chiếc mũi càng méo mó hơn trước.

Hạ Thẩm Châu nhìn Đặng Khắc Kỳ nói: “Cậu nhanh chóng đi phòng y tế băng bó đi! Tuy chỉ là vô ý, nhưng tiền thuốc của cậu tớ sẽ trả.”

Nghe thấy Hạ Thẩm Châu nói như vậy, Đặng Khắc Kỳ chợt như một con mèo bị dẫm phải đuôi vậy, cứ nhảy tưng tưng lên: “Ai cần đến tiền thuốc của mày chứ? Tên nghèo kiết xác kia, nghèo đến nỗi đi học cũng phải đi xe điện ngầm, tiền thuốc thang ít ỏi đó mày hãy để dành cho mày đi! Đại gia tao thưởng cho mày đó!”

Hạ Thẩm Châu giơ tay ra nói: “Mọi người cũng nghe thấy rồi chứ? Không phải tớ không muốn chịu trách nhiệm. Mà là bạn Đặng Khắc Kỳ chủ động bỏ quyền lợi của mình, vậy thì, tiếp theo đây sẽ không còn việc gì của chúng ta nữa đúng không?”

“Nghe thấy rồi!” Các bạn đều rất đồng thanh trả lời.

Hạ Thẩm Châu mỉm cười nói: “Nào, nếu đã không có chuyện gì của tớ nữa, thì bây giờ tớ sẽ chỉ cho mọi người một tư thế rất ngầu. Chỉ cần nắm bắt được bí quyết, thì các cậu cũng có thể ngầu như vậy!”

Khi các bạn nghe thấy Hạ Thẩm Châu chịu dạy bọn họ, thì đột nhiên vui mừng hét lên, hoàn toàn không quan tâm đến Thẩm Khắc Kỳ với khuôn mặt đầy máu đó, tất cả đều bu lại quanh Hạ Thẩm Châu cầu xin cậu ấy chỉ mình.

Hạ Thẩm Châu quay đầu lại nhìn Đặng Khắc Kỳ đang tức hộc khói, sau đó chỉ cười một cái.

Chỉ dựa vào tài cán này, mà cũng muốn đấu với anh ấy ư?

Âm mưu như vậy, chỉ là hạng tép riu mà thôi, những chiêu như thế này lúc học tiểu học bọn họ đã chơi chán rồi!

Đặng Khắc Kỳ lúc ở trong trường bởi vì quá cao ngạo, cứ thích ỷ mình nhà giàu ăn hiếp những người khác.

Bây giờ bị thương rồi, nên chỉ có người đề nghị anh ta tự đi băng bó trong phòng y tế thôi, chứ không hề có một ai muốn đi cùng anh ta hết.

Đặng Khắc Kỳ tức giận đến nỗi sắp bốc khói trên đầu rồi, nhìn thấy những bạn khác đều bu quanh Hạ Thẩm Châu, nhưng vẫn chỉ có thể cắn chặt răng đi tới phòng y tế.

Đợi sau khi Đặng Khắc Kỳ đi khỏi, thì những đứa con trai lớp khác cũng đi tới, muốn so tài với Hạ Thẩm Châu, còn muốn thi đánh bóng rổ với bọn con trai lớp 10A.

Nhìn thấy còn có chút thời gian, nên mọi người đều đồng ý.

Nếu đánh bóng trong thời gian thể dục, thì đương nhiên không thể chơi theo thời gian thi đấu nghiêm túc rồi.

Nên chỉ có thể thi ai nhắm bóng vào rổ nhanh và chuẩn xác thôi!

Khi tiếng chuông vào lớp reo lên, ai vào rổ nhiều hơn, thì người đó thắng.

Chỉ là quy tắc đơn giản vậy thôi, nhưng cũng là trò chơi mà không ít thằng con trai yêu thích.

Mọi người đều tản ra hết, một cậu con trai làm trọng tài tạm thời, bắt đầu phát bóng cho mọi người.

Trong khoảng khắc trái bóng bị ném ra, Hạ Thẩm Châu nhón chân lên một cái, đột nhiên nhảy lên rất cao, vừa nhấc tay lên, thì trái bóng đã được ném ra ngoài.

Những bạn nam lớp 10A chợt hăng say xông tới.

Còn những bạn lớp khác vừa định đuổi theo, thì Hạ Thẩm Châu bay tới chặn họ lại, giúp các bạn nam lớp 10A khống chế bóng chạy tới dưới rỗ.

Lúc này một bạn nam ném bóng về lại cho Thẩm Châu: “Thẩm Châu, trái đầu tiên nhờ cậu hết đó!”

“Được!” Hạ Thẩm Châu cũng không hề khách sáo, sau khi nhận bóng, liền né khỏi đối phương bằng một động tác giả, sau đó lật bàn tay lại, thì trái bóng đó đã được ném chính xác vào trong rổ rồi.

“Hú hú hú hú….” Đám con trai và con gái của lớp 10A la hét lên, tất cả mọi người đều hô hào lớn tiếng.

Những đứa con gái lớp khác cũng bắt đầu la hét điên cuồng, không ngừng hét tên của Hạ Thẩm Châu.

Lúc này, Hạ Thẩm Châu đúng là đã thâu tóm hết 80% trái tim của những cô gái trong trường từ lớp 10 đến lớp 12 rồi.

Đối thủ nhìn thấy Hạ Thẩm Châu ném được trái bóng đầu tiên, cảm thấy rất không phục.

Cảm thấy Hạ Thẩm Châu chỉ ăn may thôi, là trùng hợp thôi!

Một người chơi bóng rổ đường phố giỏi, thì chưa chắc cũng giỏi đánh bóng rổ!

Cho nên bọn họ rất không phục!

Thế nhưng, những trận đấu tiếp theo, đúng là khiến họ phải tức sôi gan!

Khi trái bóng của họ sắp vào rổ, thì Hạ Thẩm Châu đó lại đột nhiên xuất hiện, đập tay vào bóng một phát, sau một màn chuyền bóng đẹp mắt, thì lại chuyền trái bóng về cho đội của mình.

Đúng là tức hộc máu mà!

Chơi được một lúc, thì đội của đối phương tức giận lắm, họ đều thề rằng phải rửa sạch sự nhục nhã này.

Nhưng đúng lúc này, thì tiếng chuông lên lớp đã vang lên!

Lớp 10A đã thắng áp đảo với thành tích 23 : 4!

Lớp đối phương không cam tâm đi tới lấy trái bóng của mình lại, sau đó nói với Hạ Thẩm Châu: “Lần thi đấu này, chúng tớ thừa nhận thực lực của cậu. Nhưng không thừa nhận đội ngũ của cậu. Cậu có muốn đấu với chúng tớ một trận không?”

Hạ Thẩm Chậu mỉm cười lắc đầu nói: “Thôi đi, tớ chỉ đến đây để học bổ túc mà thôi, không phải đến đây để đánh bóng rổ. Đánh trong lúc rảnh rỗi còn được, chứ thi đấu chính thức thì thôi đi.”

“Vậy là cậu sợ rồi sao?” Đối phương hỏi: “Chúng tớ thuộc đội bóng rổ của trường! Nếu cậu có thể vượt qua thử thách của bọn tớ, thì bọn tớ sẽ mời cậu gia nhập đội bóng rổ của bọn tớ! Bọn tớ có cơ hội được thi đấu với những đội bóng rổ chuyên nghiệp đó!”

Hạ Thẩm Châu tươi cười vẫy tay: “Thôi, cám ơn ý tốt của các cậu.”

Đối phương gật đầu, nét mặt rất tiếc nuối, nhưng trước khi đi, họ nhắc nhở Hạ Thẩm Châu: “Cậu vừa dùng trái bóng rổ đánh Đặng Khắc Kỳ, cậu nên tự cẩn thận một chút. Tên đó rất nhỏ nhen, luôn luôn có thù thì sẽ trả! Hắn còn thường xuyên tự xưng là đẹp trai nhất trong trường Nhị Trung nữa! Sau khi các cậu tới đây, cứ làm hắn mất mặt như vậy, nhất định hắn sẽ nhớ mãi trong lòng!”

“Cám ơn sự nhắc nhở của cậu.” Hạ Thẩm Châu nghiêm túc nói: “Nhưng mà, cũng không cần phải lo sợ về hắn.”

Đối phương gật đầu, sau đó dẫn theo đội của mình rời khỏi.

Bọn con trai lớp 10A chạy tới, ôm lấy Hạ Thẩm Châu.

Một trận đấu, nhanh chóng hâm nóng các mối quan hệ giữa Hạ Thẩm Châu và lớp 10A, cũng khiến những bạn học sinh chuyển trường mới tới, nhanh chóng hòa nhập được với những bạn trong trường.

Khi trở về lớp, thì đôi mắt của Ngu Vũ Mặc cứ mở to ra nhìn Hạ Thẩm Châu.

Cô gái nhỏ này, càng ngày càng sùng bái Hạ Thẩm Châu rồi.

Những tiết học trong sáng nay cứ trôi qua như vậy.

Lúc ăn cơm trưa, mọi người đều dùng cơm trong nhà ăn của trường

Hạ Thẩm Châu bọn họ cũng không ngoại lệ.

Nhưng bọn họ cũng không biết quy định ăn uống trong trường Nhị Trung, nên vẫn là Ngu Vũ Mặc dẫn theo bọn họ, nói cho bọ biết nên lấy thức ăn như thế nào, nên gọi món ăn như thế nào, sau đó trả tiền như thế nào.

Trong thời đại thanh toán bằng di động được mở rộng khắp nơi, thì nhà ăn này cũng không ngoại lệ.

Mọi người chỉ cần quét mã QR một cái thì đã xong xuôi hết rồi, hoàn toàn không cần phải làm thẻ ăn hay gì đó.

Mọi người nhanh chóng gọi thức ăn đầy một bàn, sau đó ngồi chung lại với nhau, chuẩn bị dùng cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK