Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201148

Thẩm Hà cười hihi nói: “Vốn dĩ tính hai ngày nữa mới sang nhà cậu làm khách, không ngờ hôm nay cậu lại đến đây. Dù sao chúng ta cũng đều đi đến đây rồi, chi bằng cùng nhau đến khu vực ngoại thành xem xem. Phong cảnh nước E đúng là đẹp, cậu cũng chịu khó mà làm hướng dẫn viên du lịch nhé!”

Thẩm Hà nói như thế, Eddie sao có thể từ chối?

Cậu ta liền gật đầu nói: “Được được được!”

Sau khi nói xong, cậu ta liền hối hận chuyện mình chạy xe nhà di động sang.

Xe lớn như thế, sao tiếp cận nữ thần?

Eddie liền nói: “Tớ cũng không chuẩn bị xe nào khác, chi bằng tờ cùng các cậu đi chung một xe, cũng tiện giảng giải?”

“Được đó.” Thẩm Hà gật đầu, với vẻ không sao cả.

Dù sao thì không gian xe cũng đủ lớn.

Ba người quay người đi sang xe của Thẩm Hà, chiếc xe nhà di động lóe mắt người nhìn liền đi theo sau đoàn, từ từ mà láy về hướng ngoại ô.

Suốt chặng đường, Thẩm Hà hứng thú mà chỉ cảnh vật ngoài kia hỏi Eddie, nhưng Eddie một cái cũng không nói được.

Cậu ấy đúng thức sự là người nước E, nhưng cuộc sống hằng ngày của cậu ấy không phải đắm chìm trong rượu chè thì chính là người đẹp rượu ngon, đối với một số kiến thức địa vị nhân văn thật sự chỉ biết chút ít.

Mấy câu hỏi của Thẩm Hà, đều khiến cậu ta bị cứng họng.

Hoàng tử Joel bên cạnh mĩm cười, bắt đầu giới thiệu văn hóa của khu vực cho Thẩm Hà, học thức uyên bác của cậu ta, cách nói hài hước, một số điển tích thú vị, chọc Thẩm Hà haha cười lớn, hai người tương tác khiến cho Eddie thiếu chút thì tức ói máu!

Cậu ta là người bản xứ!

Tuy nhiên lại thua cho người nước ngoài!

Có cần quá đáng vậy không!

Sự chú ý của Thẩm Hà đều trên người hoàng tử Joel, nhìn cũng không thèm nhìn Eddie, không cần biết Eddie ho như thế nào, Thẩm Hà cũng không có chuyển dời ánh nhìn.

Eddie thật sự là muốn ói máu rồi!

Đến điểm đích, nơi đây là một sơn cốc nổi tiếng ở nước E.

Nước E đang vào mùa thu, vừa hay là lúc lá vàng phủ khắp sơn cốc.

Cho nên, người đến sơn cốc này tham quan ngắm cảnh đúng là không ít, phần lớn đều là người dân bản xứ, dắt theo người nhà ra đây nghỉ mát dã ngoại.

Suốt chặng đường, đều có thể bắt gặp không ít người dựng lều bên đường, có người ở dưới bóng râm hóng mát, có người đang chụp hình, có người thì tình nhân bên nhau nói chuyện yêu đương.

Thẩm Hà nằm trên cửa sổ xe, hóng gió, vẫy tay chào với người bên ngoài.

Người nước E rất nhiệt tình, đối với cô gái xinh đẹp càng nhiệt tình, thấy Thẩm Hà vẫy tay, đều vẫy tay đáp lại Thẩm Hà.

Đến đỉnh núi, Thẩm Hà nhảy xuống xe, đứng trên đỉnh nhìn xuống, từng tầng lá vàng lá đỏ, thật sự rất đẹp.

Hoàng tử Joel đem trang bị từ trên xe xuống, tự tay dựng xong lều, cũng dựng xong giá nướng thịt.

Eddie chỉ có thể nhìn theo mà đứng bên cạnh, cái gì cũng không giúp được.

Thẩm Hà chạy sang cũng làm với hoàng tử Joel, hai người hợp tác phân công, phối hợp rất ăn ý.

Có khi chỉ với một ánh nhìn liền hiểu ý mà cười.

Eddie nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, đó thật sự là phiền lòng mà!

Cậu ta cũng muốn theo đuổi Thẩm Hà, nhưng phong tục văn hóa cậu ta đều không biết, dựng lều cũng không xong, cả bếp nướng thịt cũng không biết dựng.

Cậu ta đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình quá vô dụng đi.

Thẩm Hà và hoàng tử Joel hòan thành khâu cuối cùng, hai người liền vỗ tay ăn mững, Eddie cũng rất muốn vỗ tay cùng họ, nhưng cậu ta suy nghĩ rất lâu vẫn không dám đưa tay ra.

Người làm đem một miếng khăn trải bàn lớn trải trên nền cỏ, đem một ít đồ ăn vặt đặt ở giữa, hoàng tử Joel và Thẩm Hà ngồi trên khăn trải, giờ mới thấy Eddie đứng bên cạnh, với vẻ chân tay lúng túng.

Thẩm Hà nói cho cùng vẫn rất tốt bụng, không để đối phương quá mất mặt, liền nói: “Eddie, sao cậu còn không qua? Chúng tớ đến để dã ngoại mà! Ngắm phong cảnh, ăn thức ăn mình làm, đó vui biết mấy!”

“A, được.” Eddie mới tìm được giọng nói và vị trí của mình, nghiêm chỉnh mà ngồi bên cạnh, không dám như lúc trước ngông cuồng kiêu ngạo nữa.

Thẩm Hà đem một chiếc hộp thức ăn mở ra, trong đó đặt ngay ngắn năm sáu cái cơm cuộn, giải thích nói: “Đây là dì mới làm lúc sáng, cậu có muốn thử không? Còn chuẩn bị một ít sushi để ăn vặt, dì chính là sợ tớ ăn không no, cho nên đem theo cho tớ rất nhiều.”

Hoàng tử Joel cười nói: “Em còn nhỏ, ăn nhiều chút, cơ thể đang phát triển đó!”

Thẩm Hà cười hihi trả lời nói: “Lúc nhỏ họ cũng nói như thế, bây giờ em đã mười sáu, vẫn nói như thế! Đây!”

Thẩm Hà đưa hộp thức ăn cho Eddie, Eddie không dám từ chối, đưa tay lấy một cái.

Thẩm Hà đem hộp thức ăn đặt trước mặt hoàng tử Joel, hoàng tử Joel cũng không khách sáo với Thẩm Hà, liền lấy ra một cái cơm cuộn, nói: “Dì nhà em là người Nhật?”

“Không phải.” Thẩm Hà lắc đầu: “Chồng của dì là đầu bếp món Nhật ở nhà em, ừm, đầu bếp món Nhật nhà em là người bên Hokkaido. Sau đó ở nhà em làm việc khoảng hơn hai mưới năm, bây giờ nói tiếng việt một cách lưu loát, giao tiếp không chút áp lực. Sau khi dì kết hôn với ông ấy, cũng học biết cách làm cơm cuộn, lúc nhỏ em chính là thích ăn cơm cuộn, sau đó chỉ cần em đi chơi, dì đều sẽ chuẩn bị cho em mấy cái cơm cuộn đem theo để khi cần mà dùng.”

“Bà ấy chăm sóc em rất lâu rồi sao?” hoàng tử Joel nhìn thì như tùy ý, nhưng lại đém theo ý vị sâu xa mà hỏi.

Thẩm Hà gật đầu: “Đúng thế, mấy dì phụ trách chăm sóc em, đều chăm em từ nhỏ. Daddy và mami đều rất tin tưởng họ, trong ăn ở mặc đi lại của em, ngoài những điều đặc biệt ra, phần lớn đều do họ phụ trách. Mami nói, họ làm việc cho Hạ gia cả đời, không nên vì tuổi tác họ lớn mà chê bai họ. Ngược lại, chính vì họ chăm em từ nhỏ, nhiều năm bên nhau như vậy cũng đều có tình cảm. Cho nên, họ chăm sóc em, ngược lại càng chuyên tâm hơn.”

Hoàng tử Joel gật đầu: “Đúng thế, họ đối với em thực sự rất tốt.”

Thẩm Hà cũng gật đầu theo nói: “Đâu chỉ có vậy. Có khi em gây chuyện, sợ bị mẹ mắng, họ đều đem trách nhiệm gánh lên mình. Mấy lần mami dạy bảo em, không được để các dì gánh tội thay.”

Nói đến đây, Thẩm Hà chu miệng nói: “Thực ra người ta không có mà!”

Joel liền haha cười lớn: “Đúng đúng đúng, em không có!”

“Đúng rồi anh Joel, mấy năm nay anh đều bận gì thế?” lúc nhỏ chỉ gặp anh ấy có mấy lần đó, sau đó thì không có tin tức của anh ấy nữa, dù là thông tin của mình linh hoạt đến thế, đều không nghe ngóng được tin tức của hoàng tử Joel.

Hoàng tử Joel mĩm cười, trả lời nói: “Đều đang học tập! Nếu không thì làm sao mà làm hướng dẫn viên đạt chuẩn cho em được?”

Nghe hoàng tử Joel nói nhẹ hàng mà lướt qua tháng ngày đã qua đó, Thẩm Hà liền biết, những tháng ngày đó nhất định rất cực khổ.

Bởi vì, anh hai chính là như thế.

Thẩm Hà từng hỏi Thẩm Duệ, những tháng ngày đã qua làm sao mà trải qua thế?

Thẩm Duệ cứ mãi trả lời, cứ thế mà trải qua!

Càng đang chuyện ghi sâu trong trí nhớ, có khi lại nói một cách nhẹ nhàng.

Bởi vì những thứ đó đều là tài sản, sự cực khổ bỏ ra và những tài sản đó mà so sánh thật sự không đáng nhắc tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK