Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20784
Thẩm Thất liền ngây ngẩn ra.
Trời ạ!
Thật không tin nổi!
Hạ Nhật Ninh xắn lấy tay áo xuống xe, anh ấy cũng nghe được cuộc đối thoại giữa Tiểu Xuân và Thẩm Thất, nhíu mày nói: “Bị nhốt trong xe suốt năm tiếng? Nhiệt độ tối qua xuống gần 0 độ? Bà ta bị lạnh cả đêm như thế, sợ là không dễ dàng gì!”
Thẩm Thất liền gật đàu: “Đúng thế đúng thế, có kêu bác sĩ qua xem chưa? Đừng bị đông tới có chuyện gì là được!”
Hạ Nhật Ninh và Tiểu Xuân đồng thời nhìn Thẩm Thất, thói quen tốt bụng của cô ấy đúng là sửa không được rồi!
Tiểu Xuân liền trả lời nói: “Đã đưa đến phòng bệnh. Tuy rằng bị lạnh tới chảy cả nước mũi, nhưng mà nhìn kĩ lại thì tinh thần vẫn rất tốt.”
Lúc này, Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi từ ngoài đi vào, xem ra họ đã dậy từ sớm.
Lưu Nghĩa nhìn thấy Thẩm Thất, liền mở miệng nói: “Tớ vừa đi qua phòng bệnh, không sao cả, chỉ bị đông đến cảm lạnh, đang được chích thuốc. Thím sáu cũng đúng là thần kỳ! Tuy nhiên có thể nhân lúc chúng ta đi ngủ mà qua trộm đồ? Những quà này vốn dĩ là muốn phát cho dân làng, bà ấy dù không trộm cũng có phần của bà ấy.”
Văn Nhất Phi chậm rãi nói: “Bà ấy muốn không chỉ một phần, mà là rất nhiều phần!”
Văn Nhất Phi nói đâu trúng đó.
Những người có mặt đều haha mà cười lớn!
Tôn Tấn từ xa mà chạy vội tới, vừa đứng trước mặt mọi người, chính là bộ dạng xấu hổ vô cùng: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này. thím sáu tuy cứ làm chuyện không đáng tin, nhưng tôi thật sự không ngờ bà ấy có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.”
Lưu Nghĩa không nhịn được sự hiếu kỳ mà hỏi: “Cậu mãi kêu bà ấy là thím sáu, bà ấy thật sự là người nhà của cậu?”
“Không phải. Tôi với bà ấy không phải họ hàng thân thuộc, sớm đã vượt ra dòng họ rồi. Chỉ là dựa vào vai vế, vẫn phải kêu một tiếng thím. Ở nhà bà ấy xếp thứ sáu, cho nên gọi bà ấy là thím sáu.” Tôn Tấn giải thích nói.
Có loại họ hàng như thế, có lẽ cũng rất mất mặt?
“Bà ấy có bốn đứa con gái, đều gả đi rồi?” Lưu Nghĩa tiếp tục hiếu ký hỏi: “Nhưng nhìn bộ dạng bà ấy không giống như người lớn tuổi cho lắm!”
Thẩm Thất cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.
Tối qua ngại không dám hỏi.
Thím sáu đó nhìn khỏe mạnh thế kia, tuổi tác chắc không lớn lắm.
Cho dù không bảo dưỡng, trên mặt hiện ra sự già cả, nhưng sức sống cơ thể là không gạt được người nhất.
Tôn Tấn than nhẹ một tiếng, nói: “Đúng thế, thím sáu năm nay chắc cũng khoảng hơn 40 chăng?”
“Cái gì?” Thẩm Thất và Lưu Nghĩa đồng thanh kêu len: “Làm sao có thể? Bốn đứa con gái của bà ấy đều gả đi được?”
Tôn Tấn gật đầu nói: “Những người ở chỗ chúng tôi đều kết hôn rất sớm. Không giống như người trong thành phố, hơn 30, 40 tuổi kết hôn là chuyện thường. Chỗ chúng tôi rất nhiều người sau khi nghỉ học tiểu học không lâu sau đều kết hôn cả, mười sáu mười bảy tuổi đều làm mẹ, ba năm sinh hai đứa, cho nên, thím sáu mới hơn 40, thì đã có bốn đứa con gái.”
Lời của Tôn Tấn khiến cho Thẩm Thất và Lưu Nghĩa một đầu đầy vạch đen.
Đây đều là thời đại gì rồi!
Tại sao còn tảo hôn!
“Thế thì bốn đứa con gái bà ấy đều không nhỏ rồi nhỉ?” Thẩm Thất do dự mà hỏi: “Ít nhất đều hơn 20 chứ?”
“Ồ, không phải.” Tôn Tấn lần nữa khó xử: “Con gái lớn năm nay hình như mới 20 tuổi.”
Văn Nhất Phi liền u oán nói với Lưu Nghĩa: “Nghe thấy chưa? Chúng ta đều làm chậm trễ tổ quốc rồi!”
Lưu Nghĩa trừng Văn Nhất Phi một cái: “Em còn chưa tới 30 tuổi, cám ơn!”
Thẩm Thất quan tâm hỏi: “Thế còn những đứa con gái khác?”
“Con gái thứ hai hình như 19 tuổi, con gái thứ ba và thứ tư là cặp song sinh, 16 tuổi, mùa đông năm ngoái mời kết hôn.” Tôn Tấn xoa xoa tay mà giải thích nói: “Chỗ chúng tôi nhiều người đều tảo hôn cả. Trẻ con ở đây đều chia thành hai loại. Một loại là thành tích học tập tốt, từ nhỏ học tập rất xuất sắc, cho nên sẽ mãi đi học học cho đến lúc không được học thì nghỉ. Một loại là từ nhỏ học tập không giỏi, hoặc là gia đình không ủng hộ việc học hành, họ không quan tâm là trai hay gái, đến mười sáu mười bảy tuổi, người nhà sẽ giúp làm mai. Nhìn hợp ý, hầu như đều kết hôn cả. Sau đó cùng nhau đi ra ngoài đi làm, rất ít khi về nhà.”
Hạ Nhật Ninh khẽ nắm lất tay Thẩm Thất.
Anh ấy quá hiểu vợ mình đi.
Cô ấy nhất định lại buồn rồi chăng?
Quả nhiên, Thẩm Thất than nhẹ một tiếng: “Mười sáu mười bảy tuổi, tuổi vị thành niên, làm sao có thể gánh vác trọng trách một gia đình chứ?”
Đúng thế, chữ nhà này, viết thì đơn giản, nhưng làm thì thật sự rất khó.
“Cho nên, chuyện tạp nham chuyện rối ren trong thôn rất nhiều. Cũng chính vì điều đó, trưởng thôn chúng tôi thích những đứa trẻ học hành nhiều.” Tôn Tấn bổ sung một câu: “Trưởng thôn rất thích cô, trưởng thôn nói, con gái có thể học hết đại học, sau này nhất định có thành tựu.”
“Trưởng thôn đúng là một người rất tốt!” Lưu Nghĩa không nhịn được mà ngợi khen, nói: “Ông ấy rất có tầm nhìn! Biết được giáo dục từ trước!”
Tôn Tấn nói: “Trưởng thôn đến trên trấn dự cuộc họp, sau khi về thì bị đả kích. Nói là các trẻ em trên trấn đều được đi học, chỉ có trẻ em làng mình có số lượng bỏ học nhiều nhất. Nhưng trưởng thôn cũng không có cách nào, trong quan niệm của nhiều phụ huynh, chính là con gái học hành không có ích lợi gì!”
Mọi người lại một tràng than thở
Nói xong chuyện phiếm, ăn xong bữa ăn sáng đơn giản, tất cả vật tư đều được dỡ xuống xe, chất đống trong sân.
Dân làng sớm đã ngóng dài cả cổ rất lâu rồi, đều đi qua nghe ngóng xem có phải ai cũng được nhận.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, mọi người đều vui hết sức.
Vệ sĩ ở một bên giữ trật tự, mấy người Thẩm Thất phụ trách phân phát.
Tôn Tấn phụ trách ghi chép.
Mọi thứ đều được tiến hành đâu ra đó.
Dân làng nhận được quà đều vui vẻ cám ơn, dân làng chưa nhận được quà đều thì thầm bàn luận với nhau.
Khi tới lượt một cô bé xinh đẹp, cô bé lễ phép nói với Thẩm Thất: “Cám ơn chị gái, chị thật xinh đẹp!”
Thẩm Thất cười nói: “Em cũng rất xinh đẹp!”
Cô bé nhận lấy quà mà Thẩm Thất đưa, nhưng lại không rời khỏi liền, vẫn cứ đúng ở chỗ cũ.
Thẩm Thất cười nhìn cô bé: “Em còn lời muốn nói sao?”
“Chị một lúc nữa phát xong, có thể nói chuyện với em không?” cô bé nhút nhát mà nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất thấy cô bé tuổi tác khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, là khoảng thời gian như hoa vậy, mà nhìn ánh mắt sợ hãi nhấp nháy của cô bé, trong lòng khẽ động, liền trả lời nói: “Được chứ!”
Cô bé mới yên tâm mà quay người rời khỏi.
“Sao thế?” Hạ Nhật Ninh thấy Thẩm Thất nhìn theo bóng lưng cô bé ngây người, không nhịn được hỏi: “Em phát hiện gì rồi?”
“Nhật Ninh, cô bé đó hình như có chuyện muốn nói với em.” Thẩm Thất thu hồi ánh nhìn nói: “Rất xinh đẹp.”
“Có xinh đẹp hơn nữa cũng không bằng không chúa nahf mình.” Hạ Nhật Ninh kiêu ngạo trả lời: “Công chúa nhà mình mới là xinh đẹp nhất!”
Thẩm Thất lườm Hạ Nhật Ninh một cái.
Thật là đủ rồi.
Tên này không chỉ là người thích khoe vợ, mà con thích khoe con gái nữa!
Thật sự muốn đem hai người phụ nữ trong nhà chiều tới tận trời!
Tội nghiệp Tiểu Duệ, rõ là tiểu hoàng tử trong nhà, rõ ràng là người thừa kế Hạ gia, kết quả là địa vị không bằng mẹ và em giá mình!
Ây, thật đáng thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK