Fanny Rose đi về một hướng khác.
Nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt cô ta.
Vỗn dĩ cô ta rất bài xích kiểu hôn nhân chính trị, nhưng khi cô ta nghe nói đối tượng kết hôn là hoàng tử Joel thì cô ta lập tức vui vẻ chấp nhận.
Có điều, cô ta cũng nghe nói mấy năm nay hoàng tử Joel vẫn luôn ở Việt Nam, có quan hệ vô cùng gần gũi với công chúa Hạ Thẩm Hà của nhà họ Hạ.
Ngay lập tức, ngọn lửa chiến đấu nhen nhóm trong lòng cô ta. Cô ta muốn nhìn xem công chúa quốc dân có lợi hại như trong truyền thuyết không.
Thế là, Thẩm Hà và đoàn đại biểu vừa đến nước Y, cô ta lập tức chi trả tiền ở khách sạn cho bọn họ.
Thực ra, cô ta làm như vậy là muốn thăm dò phản ứng của Hạ Thẩm Hà.
Ai ngờ Hạ Thẩm Hà lại bình thản như vậy, không thèm hỏi ai trả tiền.
Cuối cùng, Fanny không thể nhịn được nữa, chủ động gặp mặt nói cho Thẩm Hà, cô ta là người trả tiền.
Vốn dĩ cô ta định nhân cơ hội này làm bẽ mặt Thẩm Hà.
Đâu biết rằng, cô ta không những không bêu xấu Hạ Thẩm Hà, mà còn bị Hạ Thẩm Hà nói xoáy cho một trận, nhân tiệt giễu cợt cô ta một phen, rồi tiện thể đưa ra thư khiêu chiến.
Thân là Fanny kiêu ngạo của nước Y, sao cô ta có thể chịu nổi?
Vì thế, sắc mặt Fanny càng lúc càng kém.
Nhưng dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, dù cô ta có tức giận thế nào cũng không thể trút ra. Cô ta chỉ có thể nhẫn nhịn, âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Có điều, Fanny Rose cũng nổi lên ý chí chiến đấu giống như Hạ Thẩm Hà, định so tài với Hạ Thẩm Hà một phen.
Nếu như nói, đây là cuộc chiến tranh giành đàn ông, chi bằng nói là cuộc chiến tranh giành ngai vàng nữ thần chói sáng nhất.
Fanny thề với bản thân mình, nhất định phải thắng cô công chúa quốc dân kia!
Hừ, công chúa quốc dân! Đó cũng đâu phải công chúa thật đâu!
Cô ta sẽ cho cô công chúa quốc dân này thấy rõ, như nào mới gọi là công chúa!
Hai cô gái trẻ tuổi quay lưng về phía nhau rồi rời đi.
Trên khuôn mặt hai người đều tràn đầy ý chí chiến đấu.
Trải qua chuyện vừa rồi, Thẩm Hà chẳng còn hứng thú với buổi giao lưu học thuật này nữa.
Có điều, do còn vướng thân phận và thể diện, nên Thẩm Hà vẫn ở lại buổi giao lưu này, gặp gỡ và trò chuyện với những nhân vật quan trong trong hội trường.
Cũng bởi vì thân phận của Thẩm Hà đặc biệt, nên có không ít thành viên đoàn đại biểu nước khác đến trò chuyện cùng cô.
Thẩm Hà trả lời trôi chảy từng vấn đề, nhận được những lời tán dương và tiếng vỗ tay của đông đảo mọi người.
Ban đầu, Thẩm Hà chỉ khách sáo trả lời cho qua.
Nhưng chẳng lâu sau, Fanny Rose ở cách đó không xa cũng bắt đầu trò chuyện sôi nổi với những đại biểu của nước khác.
Ngay lập tức hội trường xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ: Thẩm Hà và Fanny lần lượt đứng ở trung tâm hai đám đông, giống như hai tâm bão, hình thành nên thế đối đầu.
Thẩm Hà chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, Fanny đang cố ý so tài với cô, cố ý lấn át sự nổi bật của cô.
Nếu là trước kia, Thẩm Hà không thèm để ý tới thủ đoạn ấu trĩ như vậy. Những kẻ muốn lao đầu vào chỗ chết nhiều như vậy, nhưng cô có bao giờ thèm bận tâm?
Nhưng bây giờ đã khác.
Rõ ràng cô ả Fanny này đang muốn gây khó dễ cho cô, hơn nữa thực lực của kẻ địch này mạnh chưa từng có.
Thẩm Hà không thể không để ý.
Thẩm Hà nhếch miệng, nhìn về phía Fanny.
Muốn đấu với tôi sao?
Được thôi, bản tiểu thư cho cô toại nguyện.
Đến lúc đó đừng có khóc nhé!
Thẩm Hà quay người, lập tức toát ra sự hấp dẫn mãnh liệt nhất, cũng bắt đầu chủ động trò chuyện niềm nở với những người xung quanh.
Tuy Thẩm Hà rất ít khi ra ngoài, nhưng không có nghĩa cô không có nhiều kiến thức.
Nhất là khi cô là công chúa quốc dân, các lĩnh vực liên quan đến gia tộc lại nhiều vô kể.
Nào là thiên văn địa lý, lịch sử văn học, vật lý toán học, sinh học kỹ thuật, lĩnh vực giải trí, thể thao hay tin tức của minh tinh, thông thạo nhiều ngôn ngữ... Vì vậy, cô rất bình thản trò chuyện sôi nổi cũng mọi người.
Thẩm Hà có thể quan tâm đến cảm xúc và chủ đề của nhiều người cùng một lúc, nói chuyện này với người này, bàn chuyện nọ với người kia.
Không có chủ đề nào mà Thẩm Hà không hiểu.
Bất luận là chủ đề về những tác phẩm nổi tiếng, hay những thuật ngữ khoa học, cô đều nắm bắt được.
Quan trọng là, cô thật sự hiểu, không phải giả vờ hiểu.
Thế là, người nói chuyện cùng Thẩm Hà đều cảm thấy như bắt được vàng, hăng hái nói chuyện với Thẩm Hà không ngừng, nói hết chủ đề này đến chủ đề khác bằng ngôn ngữ của họ.
Thế nhưng Thẩm Hà thật sự có thể hiểu họ nói gì, rồi dùng ngôn ngữ của đối phương trả lời vài câu, khiến đối phương càng thêm hào hứng và vui vẻ trò chuyện cùng Thẩm Hà mà quên đi mục đích đến đây.
Bầu không khí của cuộc nói chuyện bên phía Fanny cũng rất sôi nổi.
Thế nhưng càng về sau, những người bên đó đều chạy sang bên Thẩm Hà, Fanny xấu hổ đến muốn khóc thét lên.
Tuy cô ta cũng là người hiểu biết, nhưng lĩnh vực của cô ta rất hạn hẹp. Ngoài chủ đề về chính trị và tài chính ra, cô ta không quá am hiểu về những lĩnh vực khác.
Dù gì, từ nhỏ cô ta đã lớn lên bên cạnh người ông làm trong giới chính trị, nên dần quen thuộc chính trị và tài chính.
Tuy cô ta cũng biết những lĩnh vực khác, nhưng lại không hiểu biết sâu rộng như Thẩm Hà. Cho nên, tự nhiên cô ta thua kém Thẩm Hà về phương diện chủ đề trò chuyện.
Lúc này, Thẩm Hà quả thực giống như một mặt trời nhỏ tỏa nắng, cô đứng ở đâu thì nơi đó lập tức trở nên rực rỡ chói mắt.
Biểu hiện của cô khiến mọi người ở trong hội trường cảm nhận sâu sắc uy thế của công chúa quốc dân.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, những người tham gia buổi giao lưu đều không nhớ hôm nay đã giao lưu cái gì, mà chỉ nhớ cô công chúa quốc dân kia.
Cũng biết làm sao, công chúa quốc dân thật sự rất chói sáng!
Không chỉ vẻ đẹp tuyệt trần, mà tài năng của cô cũng khiến người khác xuýt xoa.
Thảo nào mọi người đều nói, công chúa nhà họ Hạ là “Nữ hoàng không ngai vàng”.
Còn có phong thái công chúa hơn cả những cô công chúa thật trên thế giới.
Đến tối, Thẩm Hà quay về khách sạn. Cô cảm thấy mình đã nói hết lời nói trong cả một năm rồi, quả thực mệt mỏi.
Vừa vào cửa, Cung Tử Á đã vẫy vẫy tấm thiệp được thiết kế vô cùng cầu kỳ: “Đại tiểu thư của tôi ơi, hôm nay cậu chói sáng chết người! Này, đây là thành quả của sự tỏa sáng!”
Thẩm Hà nhận lấy, vừa liếc qua liền nhếch miệng cười, dáng vẻ uể oải nói: “Cuối cũng quốc vương cũng không thể nhẫn nhịn được nữa sao? Mới chỉ có một ngày mà đã muốn mời tớ đến làm khách rồi? Tử Á, cậu nói xem, cậu muốn thấy tớ thắng hay tớ thua đây?”
Cung Tử Á liếc xéo cô, nói: “Nói như kiểu tớ mong cậu thua thì cậu thua ngay được ấy. Hạ Thẩm Hà cậu đã thua cuộc bao giờ chưa?”
Thẩm Hà cười “ha ha”, nói: “Nói đúng lắm! Hạ Thẩm Hà tớ, vĩnh viễn không nhận thua! La la la!”
Thẩm Hà đắc ý xoay mấy vòng tại chỗ.
Cung Tử Á đẩy Thẩm Hà vào phòng tắm: “Được rồi được rồi, cậu có thể tắm rồi. Cậu mà con hát nữa, thì còn gì là cổ họng? Tớ đã chuẩn bị thuốc làm dịu giọng cho cậu, lát nữa tắm xong thì nhớ uống đấy! Còn nữa, lễ phục để tham gia yến tiệc ngày mai tớ cũng chuẩn bị hết cho cậu rồi, để ở ngăn tủ thứ hai đấy. Ngày mai, cố lên nhé!”
Thẩm Hà lập tức mỉm cười: “Tuyệt đối sẽ không thua!”