Sau khi Dương Lâm nhanh chóng rời khỏi công ty, thì lập tức gọi điện cho Trình Thiên Cát: "Khẩu lệnh là quân sáu cơ".
"Được, em đến điểm tập hợp trước chờ anh". Trình Thiên Cát nói nhanh: "Nhớ là gọi xong cuộc điện thoại này, không được giữ lại điện thoại và thẻ, vứt thẳng vào thùng rác cho anh".
"Đã hiểu". Dương Lâm cúp điện thoại xong, lập tức ném vào thùng rác, vẫy gọi một chiếc taixi, đi thẳng đến địa điểm Trình Thiên Cát chỉ định.
Sau đó thì kiên nhẫn chờ đợi.
Cô phải đợi Trình Thiên Cát tới đón.
Chính cô cũng không biết, mình lấy dũng khí từ đâu ra, mà dám dễ dàng giao hết người thân cho đối phương.
Cô chỉ biết rằng, nếu không làm những việc này vì anh, cô sẽ hối hận cả đời.
Bây giờ thì không còn gì để hối hận nữa rồi.
Như lời anh từng nói.
Nếu tiếp tục ở lại, vậy thì có thể thấy rõ tương lai.
Thái Đức Phát sẽ không tha cho cô, cũng không tha cho người thân của cô.
Chỉ là phải rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên, trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối.
Dương Lâm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ cứ vùn vụt lao đi, dường như đang xóa sạch ký ức của cô vậy.
Khoảnh khắc xe taxi dừng lại, tất cả ký ức đều đã bị niêm phong lại.
Tiếp theo cần phải đón một cuộc đời mới.
Dương lâm bước xuống xe taxi, nháy mắt đã biến mất tiêu.
Cô luôn ghi nhớ con đường mà Trình Thiên Cát nói với mình, chậm rãi tiếp cận với đích đến.
Bên kia, sau khi Trình Thiên Cát lấy được khẩu lệnh, liền lập tức hạ lệnh cho người nằm vùng kho hàng, người của kho hàng nhanh chóng đem các bao cát chứa vũ khí cất lên xe.
Cửa kho hàng vừa mở, quả nhiên có người tới hỏi, không có lệnh cấp trên sao lại điều xe đi.
Người áp tải xe lấy ra một quân sáu cơ từ bộ bài poker ra, người coi khi không nói gì, đếm số lượng, thấy đủ số lượng lương thực nhập kho liền cho đi.
Hàng hóa cần dùng đến khẩu lệnh, đều không thể nói không thể tra, là hàng cấm của Thái Đức Phát.
Người áp tải xe thấy đối phương cho đi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đối phương kiên quyết muốn kiểm tra, thì sau đó chắc chắn sẽ nổ ra một trận chiến rồi!
May mà chỉ kinh sợ chứ không nguy hiểm!
Người áp tải trở về xe, dắt đoàn xe lặng lẽ rời khỏi nhà kho số 3, bên trong kho hàng chỉ còn lại một đống hạt ngô trộn lẫn với cát không đáng tiền, hoặc phải nói là, chỉ có một lớp là ngô, còn bên dưới toàn là cát.
Dọc đường đi, không ngừng có người kiểm tra.
Người áp tải không nói gì, chỉ lặng lẽ giơ quân bài lên.
Đối phương vừa thấy liền cho đi luôn, không nói gì thêm.
Cứ như vậy, nhân lúc đêm tối, đoàn xe yên ổn lái ra khỏi thành phố.
Sau khi nhận được tin tức, Trình Thiên Cát cũng nhanh chóng lái xe biến mất trong màn đêm.
Anh muốn đi đón Dương Lâm, đón cô gái dũng cảm ấy.
Có lẽ anh không thể cho cô tình yêu, nhưng nhất định phải đảm bảo an toàn cho cô.
Đây là lời hứa của anh dành cho cô.
Một mình Dương Lâm ngồi trên vệ đường, cô độc ôm lấy chính mình, lặng lẽ nhìn về phía giao lộ, hy vọng sẽ có một chiếc đèn xe sáng lên.
Cô đã chờ rất lâu rồi.
Rất lâu rồi.
Dù bây giờ đang là mùa hè, nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân rét run.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới, liệu Trình Thiên Cát có bỏ mặc mình, vứt cô ở nơi này hay không.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định tin tưởng anh, tin anh sẽ không vứt bỏ mình dù thế nào đi nữa.
Dương Lâm yên lặng ngồi ở đó chờ rồi lại đợi.
Nơi này rất hoang vu, không có bóng người lui tới.
Một cô gái lẻ loi ngồi dưới ánh đèn đường, nhìn thế nào cũng có cảm giác thê lương.
Nhưng cô đã không còn đường lui.
Không phải sao?
Cô đặt cược tất cả lên Trình Thiên Cát rồi.
Cô tin rằng anh sẽ tới.
Chắc chắn là vậy.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, khi hai chân Dương Lâm đều tê dại, có ánh đèn xe lấp lóe ở đằng xa.
Dương Lâm ngồi thẳng dậy, nhìn về hướng đó.
Nếu người tới không phải là An Tử Tuyên, vậy thì sẽ là Thái Đức Phát!
Hai tay Dương Lâm vô thức nắm lại thành nắm đấm.
Số phận, ngay lúc này chính là bước ngoặt.
Sống, hay chết, quyết định vào giây phút này đây!
Ô tô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Dương Lâm đứng dậy, đứng dưới ánh đèn đường, dưới ánh đèn tù mù ấy, ngơ ngác nhìn chiếc ô tô lái tới.
Lúc này đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nghĩ gì hay làm gì.
Chỉ có thể ngơ ngác đứng đó chờ.
Ô tô tiến lại càng gần, nhịp tim của Dương Lâm càng gấp gáp.
Cuối cùng, ô tô chậm rãi dừng lại cách cô ba mét.
Cửa xe mở ra, một cặp chân dài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Dương Lâm.
Dù chưa nhìn thấy người của người đó, Dương Lâm đã cảm thấy yên tâm cực kì.
Nước mắt cô lập tức rơi xuống.
Tốt quá rồi!
Anh không bỏ mặc cô!
Anh tới thật rồi!
Dương Lâm cứ đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đẫm lệ, không phải cô không muốn chạy tới, mà là chân cô đã tê rần, không nhúc nhích được.
Trình Thiên Cát chậm rãi xuống xe, nhìn cô gái mắt đẫm lệ dưới ánh đèn vàng, thầm than nhẹ một tiếng, bước về phía cô.
"Ngoan, đừng sợ, anh tới rồi". Trình Thiên Cát ôm Dương Lâm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: "Anh đưa em đi".
Dương Lâm không nói ra lời, chỉ có thể gật mạnh đầu: "Ừ".
Trình Thiên Cát thấy Dương Lâm không nhúc nhích được, anh thở dài, ôm cô lên xe, thắt dây an toàn xong rồi trở về ghế lái, nhanh chóng lái xe đi.
Hồi lâu sau, Dương Lâm mới ngưng khóc, hai chân cũng bắt đầu khôi phục tri giác, lúc này cô mới hỏi: "Chuyển tất cả đi rồi chứ?".
"Ừ, đã ra khỏi thành phố I rồi, cũng có người của anh đón đầu". Trình Thiên Cát đáp.
"Vậy, chúng ta cứ đi như thế này, liệu Thái Đức Phát có đến thành phố H gây phiền phức cho người nhà anh không?". Dương Lâm hỏi.
Trình Thiên Cát bật cười: "Em thực sự tin anh là An Tử Tuyên?".
Dương Lâm nghệt mặt, khó hiểu nhìn Trịnh Thiên Cát.
Trình Thiên Cát im lặng lái xe, trong xe mở nhạc, bài "Lạnh lẽo" du dương được hát bởi giọng đặc trưng của ca sĩ, âm thanh êm ái tràn khắp toàn bộ xe.
Dương Lâm sợ hãi nhìn Trình Thiên Cát, không biết nên hỏi gì tiếp.
Anh ấy nói, anh ấy không phải An Tử Tuyên?
Vậy anh ấy là ai?
Nếu không phải An Tử Tuyên thì là ai?
Trình Thiên Cát giơ tay nhéo mặt Dương Lâm, nói: "Anh không phải An Tử Tuyên, thân phận thật của anh cũng không phải con trai ông chủ tiệm trang sức thành phố H. Anh tên là Trình Thiên Cát, anh từng là sát thủ. Nói cách khác, sòng bạc dưới lòng đất em nhìn thấy hôm đó chính là nơi anh từng ở. Anh giống những đứa trẻ đó, là một kẻ may mắn sống sót sau khi trải qua chém giết lẫn nhau. Người phụ trách sòng bạc dưới lòng đất đó, là tiền bối của anh".
Não Dương Lâm như nổ oành một tiếng, trống rỗng.