Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20356

Nghe được Thôi Nguyệt Lam nói như vậy, Charley ý tứ sâu xa mà nhìn thoáng qua Thôi Nguyệt Lam: "Vậy cô có thể mang đến cho tôi tin tức tốt gì đây?"

Thôi Nguyệt Lam lẳng lặng nhìn mà Charley, nói: "Tôi đã tiếp xúc qua một nhà của Triển Hiểu Lâm rồi. Tôi có thể khẳng định, năm đó đồng điếu kia nhất định là ở trong tay của Lâm Vũ Tường. Chắc hẳn ngài Charley cũng có thể đoán được điểm này."

Charley gật gật đầu.

"Ngài Charley sở dĩ phải ẩn nấu ở chỗ này, không dám ra tay, đơn giản là bởi vì Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất vẫn luôn đang ở tỉnh Nghệ An, vì vậy ngài Charley không dám hành động thiếu suy nghĩ." Thôi Nguyệt Lam tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta có thể dẫn xà xuất động a! Tôi không tin Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Thất lại có thể mãi co đầu rút cổ ở tỉnh Nghệ An mà không ra khỏi cửa!"

"Cô có cách tốt hơn?" Charley lập tức có hứng thú.

Đều nói kim ở đuôi ong vàng, lông đỏ trên đỉnh đầu hạc (do cách nói này như tên của một loại thuốc độc là hạc đỉnh hồng), cả hai đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà.

Thôi Nguyệt Lam là cả lòng cả mắt đều là không muốn cho bọn họ sống dễ chịu rồi a!

"Đương nhiên, nếu không tôi sẽ không tới gặp ngài Charley rồi." Thôi Nguyệt Lam nói: "Nhưng mà, tôi muốn xác định một chuyện. Thời gian chính xác của cung điện dưới mặt đất được ra là khoàng chừng nào?"

"Một tháng sau. Chính xác mà nói là ngày của người Hoa gọi là ngày 2 tháng 2 âm lịch." Charley trả lời: "Ngày đó chính là thời gian tốt nhất mở ra cung điện dưới mặt đất."

" Ngày 2 tháng 2 âm lịch ư?" Thôi Nguyệt Lam nhướng mày, khẽ cười lên: "Đúng là, chọn vào ngày này, không kỳ lạ. Ngày 2 tháng 2 âm lịch, Rồng ngẩng đầu a!"

"Vậy có có thể nói một chút chủ ý của cô rồi." Charley hung ác nham hiểm mà nhìn xem Thôi Nguyệt Lam: "Hy vọng cô có thể mang đến cho tôi một tin tức tốt!"

"Rất đơn giản!" Thôi Nguyệt Lam trả lời: "Ngài Charley có thể truyền tin cho người của Hạ gia, nói với Vưu Tâm nguyệt, tôi bị ông bắt cóc! Vưu Tâm Nguyệt là hiểu rõ tôi nhất đấy! Bà ấy một khi biết rõ tôi bị ông bắt cóc rồi, vậy bà ấy cùng Hạ Quốc Tường nhất định sẽ tới cứu tôi đấy! Nơi đây cũng không phải là Châu Phi, cũng không phải là đại bản doanh của bọn họ. Ở chỗ này đánh trận phục kích, ngài Charley không thể yếu đến mức ngay cả hai người trung niên cũng không thể giữ lại phải không? Chỉ cần bắt được Vưu Tâm Nguyệt cùng Hạ Quốc Tường, ngài Charley, còn lo lắng Hạ Nhật Ninh sẽ không tới sao? Đến lúc đó ép buộc anh ấy dùng đồng điếu làm giao dịch. Mọi thứ đều không phải là nước chảy thành sông, chuyện dễ như trở bàn tay sao?"

Charley nhịn không được cho Thôi Nguyệt Lam vỗ tay: "Thật sự là một phụ nữ độc địa a! Cách như vậy cũng nghĩ ra được. Tôi thích!"

Thôi Nguyệt Lam mỉm cười trả lời: "Có thể cùng ngài Charley hợp tác, cũng là vinh hạnh của tôi."

"Chỉ là, tôi rất muốn biết một chút. Cô tại sao có thể khẳng định Vưu Tâm Nguyệt sẽ mắc lừa?" Charley nhịn không được hỏi: "Theo tôi biết được, cô đã bị xóa tên ở trong Hạ gia rồi phải không?"

"Đây là chuyện của tôi. Đây cũng là thành ý đối với ngài Charley." Thôi Nguyệt Lam cười trả lời: "Ngài Charley chỉ cần bố trí tốt cạm bẫy, chờ đợi Vưu Tâm Nguyệt cùng Hạ Quốc Tường tới đây, đến bắt rùa trong hũ thôi!"

"Vậy, chuyện kế tiếp làm phiền rồi." Charley thoả mãn gật đầu.

Người càng là ở trên tầng lớp xã hội, thật ra càng hứng thú với việc làm từ thiện.

Bởi vì đối với bọn họ mà nói, tiền tài thật sự chỉ là một cái con số khái niệm rồi.

Mà mà những nhà xí nghiệp cõng nhờ vào quốc gia cây to này, đều hứng thú với việc làm từ thiện.

Vì vậy, hàng năm vào lễ mừng năm mới, Hạ gia đều làm một buổi tiệc tối từ thiện.

Tập trung đấu giá một số đồ thu thập bảo tồn, dùng để giúp đỡ những người nghèo khó ở vùng núi và vùng thiên tai.

Cho dù là mượn cơ hội này, cùng các đồng bọn hợp tác có một cơ hội giao lưu, cũng mượn cơ hội biểu hiện ra thực lực của mình một cái.

Bởi vậy, hội họp long trọng lần này, mời không ít các giới nhân vật nổi tiếng.

Minh tinh, nghệ thuật gia, nhà xí nghiệp vân... vân, còn nhiều nữa.

Bởi vậy buổi tiệc này, cũng trở thành nơi cho vô số phụ nữ ganh đua sắc đẹp.

Mọi người hao phí tâm tư, cho mình thoạt nhìn có vẻ vừa cao nhã lại vừa không giống người khác.

Bởi vậy, có người thật sự đến làm từ thiện đấy, cũng có người đến chực thảo đỏ đấy.

Thẩm Thất phụng bồi Lưu Nghĩa cùng Từ Vân Khê suốt hai ngày, mới đặt xong những vật phẩm cần dùng ở trên buổi tiệc.

Lưu Nghĩa nhìn quần áo giầy đầy cả đất ở trước mắt, lập tức phát sầu một hồi: "Chỉ là tham gia một buổi tiệc tối, có cần tới mua nhiều như vậy sao?"

Từ Vân Khê liếc ngang qua Lưu Nghĩa một cái: "Phụ nử không phải đều là mua mua mua sao? Yên tâm, mẹ của con còn không cần phải tiêu tiền của con!"

Lưu Nghĩa nhanh chóng móc bóp tiền ra: "Đừng đừng đừng, mẹ tranh thủ thời gian mà tiêu đi! Bớt công cha ruột kia của con luôn cho là con cắt xén tiền tiêu vặt của mẹ!"


Thẩm Thất ngồi ở trên ghế sa lon, phụt một tiếng bật cười: "Tiểu Nghĩa, cha nuôi rốt cuộc là đã cho bao nhiêu tiền tiêu vặt a?"


Lưu Nghĩa cũng chạy đến bên cạnh của Thẩm Thất ngồi xuống, một bộ Cát Ưu nằm liệt mà nằm chỏng quèo mà nói: "Tớ nào biết được a? Cha của tớ đúng lúc thì hướng vào thẻ của tớ gửi tiền, có đôi khi vui mừng thì một lần gửi đến hai khoản tiền. Lần này nghe nói mẹ của tớ được mời qua tới tham gia buổi tiệc tối từ thiện, nói với tớ, nói cái gì cũng không thể cho mẹ của tớ mất mặt! Không quan tâm cái gì, chỉ cần mẹ của tớ vừa ý, chỉ cần mua!"

Từ Vân Khê nói: "Ai ưa thích mấy tiền kia!"

Lưu Nghĩa cùng Thẩm Thất đồng thời le lưỡi.

Từ Vân Khê nói với Thẩm Thất: "Nào, tiểu Thất qua đây xem thử nào, cái này thích hợp con!"

Thẩm Thất một vẻ mặt không biết làm sao: "A? Lại cho con a! Mẹ nuôi, mẹ cũng cho con mười mấy cái túi xách rồi! Con đủ dùng rồi! Con mười năm cũng không cần mua túi xách, đều đủ dùng rồi!"

Từ Vân Khê một biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: "Con gái chính là phải làm đẹp thật xinh đẹp đấy! Con là không thể theotiểu Nghĩa học tập! Con xem thử nó đi! Ở đâu còn có bộ dạng của một con gái!"

Lưu Nghĩa vì để cho mang tai thanh tịnh, nhanh chóng bán đứng chị em tốt của mình: "Đúng đúng đúng, mẹ dạy bảo rất đúng! Tiểu Thất, cậu thì nhận đi! Thỏa mãn một chút tâm trạng của mẹ tớ hơn hai mươi năm nuôi dưỡng con gái đi!"

Thẩm Thất đành phải đi tới, Từ Vân Khê cầm lấy quần áo cùng túi xách ở trên người của Thẩm Thất khoa tay múa chân hồi lâu, làm ra phối hợp.

"Mẹ nuôi, chúng ta chỉ là tham gia một buổi tiệc tối từ thiện, không cần phải chuẩn bị nhiều như vậy chứ?" Thẩm Thất nhịn không được nói: "Sau này chúng ta có thể từ từ mà mua đấy."

Từ Vân Khê giơ tay chấm vào trán của Thẩm Thất, nói: "Nha đầu ngốc, đây cũng không phải là cho con mặc ở trên buổi tiệc tối từ thiện đấy! Con thân là nhị thiếu phu nhân của Hạ gia, lễ phục của con đều là được đặt với chất lượng cao. Những thứ này đều là cho con lúc bình thường dạo phố mặc đấy. Xem, tôi lần này mua sắm, toàn bộ đều là lấy chất vải bông làm chủ đấy, còn giày, đều là đáy phẳng mềm đấy. Thích hợp cho lúc mang thai mặc."

Nói xong, tầm nhìn của Từ Vân Khê đã rơi vào trên bụng của Thẩm Thất, chậc chậc nói: "Đều nói phụ nữ mang thai ở thời kỳ đầu là chói lọi nhất đấy, lời này đúng là không sai. Tiểu Thất là càng ngày càng xinh rồi!"

Từ Vân Khê đưa tay nhéo nhéo gương mặt của Thẩm Thất, nói: "Làn da mịn màn, sáng bóng. Không tệ không tệ."

Lưu Nghĩa trợn nhìn một cái, nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng có luôn là chiếm tiện nghi của tiểu Thất!"

Từ Vân Khê lúc này mới buông tha cho Thẩm Thất, nói với Lưu Nghĩa: "Con qua đây!"

"Tại sao?" Lưu Nghĩa cảnh giác nhìn xem mẹ ruột của mình: "Con kiên quyết sẽ không mặc váy đấy!"

"Yên tâm, không có cho con mặc váy!" Từ Vân Khê trợn mắt nhìn con gái của mình: "Cho con bộ Âu phục được đặt, con cũng nên thử một chút chứ?"

Nghe nói là Âu phục Lưu Nghĩa quả nhiên yên tâm rồi!

Từ Vân Khê mang theo một bộ quần áo ném cho Lưu Nghĩa, đi vào mặc thử!

Lưu Nghĩa ngoan ngoãn đi thay quần áo rồi.

Từ Vân Khê ngồi ở trên ghế sa lon, chờ hiệu quả thử đồ của hai người.

Trong chốc lát thời gian, Thẩm Thất mang một đôi giày tấm da dê màu trắng đáy phẳng mềm, phối với một váy liền áo màu trắng sát mình dài tới đầu gối mà đi ra.

Một mái tóc đen mềm mại choàng ở đầu vai, cái vương miện nhỏ đặt ở một bên, muốn đáng yêu được bấy nhiêu thì có bây nhiêu đáng yêu, muốn thuần khiết được bấy nhiêu thì có bấy nhiêu thuần khiết.


Thẩm Thất không được tự nhiên mà đi ra: "Mẹ nuôi, đây là trang phục của các cô gái mười mấy tuổi mới có chứ? Con cũng sắp hai mươi bốn tuổi rồi! Cái này không thích hợp chăng?"

Lúc này, Lưu Nghĩa cũng mặc một bộ Âu phục màu đỏ rượu đi ra.


Lưu Nghĩa vốn là cao, dáng người lại chuẩn, như vậy mà đi ra, quả thực là quá đẹp trai rồi đấy!

Từ Vân Khê cười tủm tỉm lấy điện thoại ra, rặc rặc rặc rặc không ngừng chụp ảnh, vừa chụp vừa nói: "Tôi phải cho đám người kia nhìn xem, rốt cuộc là cái gì mới thật sự là Kim Đồng Ngọc Nữ!"

"A?" Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa đồng thời một vẻ mặt ngơ ngác: "Cái gì a!"

Từ Vân Khê dương dương đắc ý nói: "Mấy ngày hôm trước, mấy người bọn họ nói với tôi xx cùng xxx là Kim Đồng Ngọc Nữ trong ngành giải trí . A hừ! Thật là coi mẹ già này không biết lai lịch của bọn họ sao! Một người ngay cả diễn xuất cơ bản cũng không có, một người chính là tiểu bạch kiểm bị bao, toàn bộ đều dựa vào người phụ nữ kia nện tiền mới nâng lên được đấy! Chỉ cái tiêu chuẩn kia cũng có thể xưng là Kim Đồng Ngọc Nữ? Tôi hôm nay thì để cho bọn họ mở mang kiến thức, cái gì mới thật sự được gọi là Kim Đồng Ngọc Nữ!"

Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa đồng thời đen mặt.

Thì ra Từ Vân Khê đem bọn họ túm đến khách sạn thay quần áo, lại là vì cái này!


Được rồi, đây rất là Từ Vân Khê!

Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa một vẻ mặt chán nản, chỉ có thể phối hợp yêu cầu của Từ Vân Khê, làm một ngày người mẫu, chụp được không ít ảnh.

Lúc Thẩm Thất mệt mỏi nằm sấp ở trên giường sống chết cũng không muốn nhúc nhích, cuộc điện thoại của tiểu Xuân gọi tới: "Thiếu phu nhân, lễ phục cùng đồ trang sức của cô, cho cô đưa đến đâu?"

Thẩm Thất giơ cổ tay lên nhìn giờ, A..., đã là hơn tám giờ tối rồi.

Thẩm Thất nói: "Tôi một lát sẽ trở về, trực tiếp đưa đến nhà của tôi đi."

Tiểu Xuân trả lời ngay: "Vâng, thiếu phu nhân. Thời gian vào tiệc của ngày mai là buổi chiều ba giờ rưỡi, tôi sẽ đúng giờ tới đón cô đấy!"

Thẩm Thất duỗi lưng một cái trả lời: "Được, tôi sẽ chuẩn bị cho tốt đấy."

Cô thân là nhà tạo hình, bất kể trường hợp nào đều là dễ như trở bàn tay a!

Cô không chỉ phải cho mình tạo hình, còn cần phải phụ trách tạo hình của mẹ nuôi cùng tiểu Nghĩa.

Thẩm Thất về đến nhà, Thẩm Lục còn chưa có trở về.

Mấy ngày nay anh trai luôn là thần thần bí bí đấy, mỗi ngày làm chuyện gì, cũng không chịu nói.

Nhưng mà, đây cũng là rất bình thường phải không?

Dù sao, anh trai đã vẻn vẹn không giống ngày xưa rồi.

Thẩm Thất vô cùng buồn chán mở lên máy tính, cái tin tức kết bạn kia lập tức được gửi qua.

Thà phụ thiên hạ không phụ nàng: "Cô nhiều ngày cũng không có online rồi a?"

Tôi là tiểu Thất: "Đúng vậy a, mấy ngày nay tôi phụng bồi mẹ nuôi dạo phố rồi. Quả thực là sắp mệt chết đi được, mẹ nuôi mua cho tôi rất nhiều đồ, buổi chiều bị ép chụp rất nhiều ảnh chụp đáng yêu!"

Thà phụ thiên hạ không phụ nàng: "Cô thật hạnh phúc a."

Tôi là tiểu Thất: "Đúng vậy a, tôi bây giờ cũng cảm thấy như vậy. Đúng rồi, mấy ngày nay anh hình như cũng không có lên cấp mấy a!"

Hạ Nhật Ninh ở đầu bên kia máy tính hơi hất khóe miệng, trả lời: "Tôi cũng có chuyện làm trễ nải rồi. Đây không phải là, đang đợi cô cùng lên cấp sao?"

Thẩm Thất cũng cười cười, nhanh chóng gõ một hàng chữ: "Được a, thà phụ thiên hạ không phụ nàng, cái tên này của anh thật thú vị."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK