Không chỉ thi về trí óc, còn thi về thể lực.
Vì vậy, mọi người đâu còn thời gian để chép bài của nhau chứ?
Xem đề thi cũng bận không kịp rồi.
Thật sự là rất bận rất bận đấy biết không?
Nhỡ may không cẩn thận, bỏ lỡ mất đề thi thì thật sự là sẽ ân hận muốn chết đấy biết không?
Vì vậy, cả phòng học đều là tiếng xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, tiếng xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt mọi người đang viết chữ, không hề có người nào dơ tay xin đi vệ sinh!
Ừ, để tham gia cuộc thi hôm nay, về cơ bản là buổi sáng họ không uống nước!
Bởi vì họ muốn tiết kiệm thời gian đi vệ sinh, dùng để làm bài thi!
Với lại đề thi lần này thật sự quá phong phú, đầu óc họ quay cuồng xoay chuyển giữa các môn kiến thức!
Vì vậy, họ vừa phấn khởi lại vừa căng thẳng, đầu óc họ không ngừng quay à quay à quay!
Đề thi được làm xong từng bài từng bài xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, họ giống như Đường Tăng vậy, vượt qua từng ngọn từng ngọn núi, từng con từng con sông.
Thời gian cuối cùng cũng trôi đi ba tiếng đồng hồ, và làm đến đề thi cuối cùng.
Các thí sinh thậm chí còn không có thời gian đi kiểm tra, vứt luôn bút xuống, vừa dơ tay lên vừa đứng ngay dậy: “tôi làm đến đề thi cuối cùng rồi!”
Vy Vy gật đầu, học sinh nam đó xoẹt xoẹt xoẹt một cái là chạy ngay ra ngoài.
Mười phút!
Mười phút!
Nếu trong vòng mười phút, anh ta không thể chạy kịp đến sân vận động, vậy tất cả những gì trước đây sẽ bỏ phí hết rồi!
Sau đó học sinh nam này, chạy như điên đến sân vận động .
Lúc này, trên sân vận động đã có người bấm đồng hồ.
Vào lúc Vy Vy bấm đồng hồ tính giờ, thời gian tương ứng của học sinh này đã bắt đầu được tính ngược, hiển thị ở màn hình lớn trên sân vận động.
Nếu anh ta không thể đến được sân vận động trong vòng mười phút, vậy tức là thua cuộc! Lúc này, giọng nói ngọt ngào của Thẩm Mạch được vang lên trong đài phát sóng của trường: “người đầu tiên chạy đến sân vận động là Mã Tiểu Đông. Cậu ta đã chạy được 7 phút rồi, nếu 3 phút nữa mà không chạy được đến sân vận động, vậy cậu ta sẽ không có cơ hội tham gia phần thi phỏng vấn cuối cùng. Ồ, tôi nhìn thấy bóng dáng của Mã Tiểu Đông rồi. Hình như anh ta bị rơi mất một chiếc dép, nhưng vẫn kiên trì thở hổn hển chạy về hướng vị trí vạch kết thúc. Bây giờ bắt đầu đếm ngược thời gian, thời gian còn lại 2 phút. Thời gian còn lại 1 phút 50 giây..... 1 phút 40 giây..... 1 phút 20 giây..... 1 phút..... 50 giây..... 40 giây...
Ồ, thí sinh Mã Tiểu Đông thành công chạy đến sân vận động, anh còn tự tay ấn đồng hồ tính ngược thời gian! Chúc mừng thí sinh Mã Tiểu Đông, được bước vào vòng thi tiếp theo.
Lúc này toàn bộ học sinh của trường, đã không còn tâm trí nào để học bài nữa, tất cả đều chạy ra sân vận động xem!
Trời ơi, nghe Thẩm Mạch tường thuật trực tiếp trong đài phát thanh lúc này, sao cảm giác còn hay hơn xem chương trình giải trí trên truyền hình vậy!
Nhất là, nội dung kiểm tra lần này, mọi người ai nấy đều rất hiếu kỳ.
Vì vậy, toàn bộ học sinh của trường, không một ai có thể yên tâm học bài được, đều chạy hết ra xem.
Châu Chiêu là người duy nhất, ừ, người duy nhất không chạy ra ngoài xem, mà cũng không học bài.
Anh mở máy tính trước mặt ra, trên máy tính là thông tin về Thẩm Mạch.
Thông tin về Thẩm Mạch mà anh có thể tìm được, rất ít rất ít.
Không cần nói, gia tộc này thật sự bảo vệ Thẩm Mạch rất kỹ.
Sùng Minh là người như thế nào chứ?
Sao lại có thể để người ngoài biết quá nhiều về Thẩm Mạch được?
Những tài liệu Châu Chiêu tìm được, đã là rất mất công sức rồi.
Nhưng cũng chỉ có một chút thông tin cơ bản của Thẩm Mạch thôi.
Ví dụ như tuổi, chiều cao, cân nặng, sở thích, khẩu vị, tính cách, cung hoàng đạo v/v.
Còn những thông tin khác, không thể nào điều tra được ra nữa.
Cho dù có người biết được, cũng không dám nói ra.
Dù sao, tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Nhưng, tuy thông tin của Thẩm Mạch rất ít, nhưng ảnh của cô lại rất nhiều.
Thời gian trước, cô theo Thẩm Hà đi đóng bộ phim gián điệp. Không ít ảnh đã bị rò rỉ ra ngoài.
Trong phim Thẩm Mạch đóng vai một tiểu thư quý tộc, khí chất đó phong thái đó, hoàn toàn là của bản thân cô, chắc chắn không phải muốn diễn là có thể diễn được ra.
Châu Chiêu chăm chú xem đi xem lại những tấm ảnh của Thẩm Mạch, ánh mắt anh càng lúc càng tối sầm xuống.
Đúng lúc này, đài phát thanh ở ngoài lại vang lên giọng nói vui vẻ của Thẩm Mạch: “bây giờ thí sinh thứ hai cũng thuận lợi bước vào vòng tiếp theo, không biết có bao nhiêu thí sinh lấy được học bổng cuối cùng của chúng tôi đây? Tôi rất mong đợi đấy!”
Kèm theo tiếng chuông vang lên, phần thi viết hoàn toàn kết thúc.
Những học sinh chưa kịp làm xong đề thi không màng đến ân hận hay tiếc nuối nữa, liền báo tên của mình lên, rồi nhấc chân chạy luôn ra ngoài!
Họ chỉ chờ những thí sinh nộp bài trước, bị sai sót, rồi bị trừ điểm, như vậy, họ sẽ vẫn có cơ hội lấy được học bổng của Học viện Quý tộc Duệ Hà.
Sau đó, đài phát thanh lại vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Mạch: “những thí sinh còn lại, toàn bộ đã chạy như bay đến sân vận động rồi! Ồ, các bạn học sinh đang xem có phải rất hiếu kỳ không, tại sao lại có một đề thi kỳ lạ đến vậy? Cái này thì, thật ra rất đơn giản thôi. Học viện Quý tộc Duệ Hà cần những học sinh mạnh ở tất cả các môn, chứ không phải một học sinh chỉ biết cắm đầu vào học. Mai sau các bạn học ở Học viện Quý tộc Duệ Hà, sẽ có rất nhiều môn học cần có thể lực. Nếu tố chất sức khỏe không đạt được, thì sẽ bị cho thôi học. À mà với lại, còn một nguyên nhân rất quan trọng nữa. Đó chính là sau khi tốt nghiệp vào làm việc tại các tập đoàn khác nhau, lúc đầu sẽ có rất nhiều buổi tăng ca, đi công tác hoặc tập huấn, nếu không có một sức khỏe tốt, sẽ rất khó theo được nhịp của công ty. Vì vậy, chúng tôi đã dùng phương pháp đơn giản nhất, kiểm tra xem sức khỏe các bạn có đạt yêu cầu hay không. Như vậy, nếu sức khỏe thật sự không thích nghi được, cũng không cần lãng phí quá nhiều thời gian. Tuy Học viện Quý tộc Duệ Hà là trường liên thông. Nhưng tất cả các con đường đều đi được đến Roma. Không đi được con đường này, đổi sang con đường khác cũng rất tốt.”
Giọng nói của Thẩm Mạch rất trong trẻo và ngọt ngào, nghe cô giải thích, các học sinh xung quanh gần như nín thở.
Họ thật sự rất ngưỡng mộ Học viện Quý tộc Duệ Hà, và cũng rất hiếu kỳ nữa.
Họ nóng lòng muốn biết tất cả mọi thứ về Học viện Quý tộc Duệ Hà, họ cũng muốn biết những học sinh bình dân thành công chuyển trường đến đó, đã gặt hái được những gì, sở hữu những gì, và trải qua những gì.
Nghe Thẩm Mạch giải thích như vậy, đã thỏa mãn rất nhiều sự hiếu kỳ của họ, vì vậy thiện chí của mọi người đối với Thẩm Mạch cũng tăng lên rất nhiều.
“Ồ, thời gian đếm ngược cuối cùng cũng hết rồi. Chúng ta cùng đếm ngược nào! Còn lại 10 giây cuối cùng! Nhưng vẫn còn ba thí sinh cách sân vận động rất xa.” Giọng nói của Thẩm Mạch một lần nữa được vang lên: “bắt đầu đếm ngược thời gian! 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1! Hết thời gian! Kết quả cuối cùng là, Tưởng Hiểu Xuân out Tưởng Hiểu Xuân out! Lưu Hạ out Lưu Hạ out! Thạch Đại Lực out Thạch Đại Lực out! Chúc mừng 20 thí sinh đã hoàn thành bài sát hạch! Mời mọi người tạm thời nghỉ ngơi 15 phút, đón chờ bài sát hạch thể lực tiếp theo. Bài sát hạch thể lực tiếp theo sau đây, sẽ tiến hành với hình thức trò chơi. Mời mọi người hít thở thật sâu, chuẩn bị thật tốt! 15 phút sau, chúng ta gặp lại!”