“Vâng.” Người đó khiêm tốn trả lời nói: “Có thể phân chia âu lo với Sùng Minh tiên sinh là vinh hạnh của tôi.”
“Tiếp tục nói.” khóe môi Sùng Minh khẽ nhếch, anh ta đã hiểu ý của người này.
Nhưng vẫn muốn xem thử, tên này đem đến bất ngờ gì cho mình.
“Thẩm Lục tiên sinh ở bên Anh thừa kế một tòa nghiên cứu, tòa nghiên cứu này tiến hành thí nghiệm tuy rằng không có thí nghiệm nghiêm cấm, nhưng có rất nhiều chuyện đều chạm đến bên rìa. Cho nên, loại bệnh teo co dần này bên đó có sự nghiên cứu nhất định.” Người đó lại nói tiếp: “Thầy của Thẩm Lục tiên sinh vừa hay là người có sự hiểu biết và nghiên cứu về chứng bệnh teo co này. Đối với phương diện y học này rất có tâm đắc, hoàn toàn không thua cho địa vị trong giới sinh vật học của Triển lão. Đúng lúc thầy của Thẩm Lục tiên sinh, có lẽ cũng đang tìm sự đột phá, mà nghiên cứu thật tốt chứng bệnh teo co này, cho nên chúng ta tại sao lại không giới thiệu họ sang Anh?”
“Cho dù cậu tính dùng điều đó để cám dỗ Triển lão, ông ấy chưa chắc chập nhận dùng tế bào tiến hành nhân bản tạo người.” Sùng Minh nói: “Cậu có bản lĩnh gì có thể khiến ông ta chấp nhận vụ giao dịch này?”
“Nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó. Cho nên mới nói, cần sự đật đầu chấp thuận của người.” Người này tiếp tục khiêm tốn nói: “Chúng ta có thể không nói với ông ấy, là lấy gen của người và Thẩm Lục tiên sinh hợp thành đứa nhỏ, có thể nói với ông ta, là vì cứu giúp một gia đình đau khổ vô sinh. Vừa hay gia đình đó là thuộc hạ dưới tay người, cho nên nhờ ông ấy tiện tay làm một thụ tinh nhân tạo....”
Khóe môi Sùng Minh khẽ nhếch lên.
“Cậu cảm thấy ông ta dễ gạt lắm sao?” Sùng Minh mở miệng nói: “Ông ta là lãnh đạo trong giới sinh vật học! Đừng xem nhà khoa học họ ngu dốt như thế chứ?”
Người này mĩm cười: “Cho dù ông ta nhìn thấu, lại có thể nói gì chứ? Đều nói hưởng lợi từ người khác đến lúc cần là phải trả. Ông ấy nhận được lợi từ phòng thí nghiệm bên Anh, dựa vào cái gì mà ăn không hưởng không chứ? Ông ấy cũng chỉ có thể giả câm giả điếc, giả vờ không biết gì cả.”
Sùng Minh cuối cùng cũng cười: “Thú vị.”
“Thế ngài đồng ý rồi sao?” người đó thấp giọng hỏi.
“Không vội, chờ ta thương lượng với Thẩm Lục đã.” Sùng Minh nhìn sắc trời nói: “Về thôi.”
“Vâng, Sùng Minh tiên sinh.” Người đó không luu luyến nhiều chuyện nữa mà âm thẩm rời khỏi.
Sùng Minh vừa về, liền thấy Thẩm Lục mặc đồ ngủ ngồi trên sofa.
“Em không đồng ý.” Thẩm Lục ngắn gọn trực tiếp nói.
Sùng Minh ngồi bên cạnh anh ta, nắm lấy tay anh ta, đặt lên trên môi hôn: “Em đều đã nghe thấy rồi sao?”
Thẩm Lục gật đầu.
“Tại sao lại không?” Sùng Minh hỏi ngược lại.
Thẩm Lục với vẻ nghiêm trọng nói: “Sùng Minh, em nghiêm túc nghĩ qua. Đối với vấn đề con cái, em thực ra không cố chấp như vậy. Anh không cần vì em mà làm nhiều chuyện như vậy. Đời này có anh bên cạnh là đủ rồi. Chuyện con cái, thực ra đều là ý trời. Cho dù có con, họ đến cùng cũng rời xa chúng ta, để trải qua cuộc sống của họ. Đến cùng bên nhau tới già vẫn chỉ có anh và em.”
“Cho nên?” Sùng Minh liền chỉ vào trọng yếu nói: “Em vẫn thích trẻ con, vẫn cứ ngưỡng mộ người khác có con.”
“Chúng ta có thể nhận nuôi...” Thẩm Lục nói.
“Em yêu à, không cần lừa người lừa mình.” Sùng Minh liền cắt ngang lời của cậu ta nói: “Em biết rõ, trừ khi có huyết mạch của em, anh mới bao dung được. Anh không phải người bình thường, anh đối với những đứa trẻ khác không có kiên nhẫn. Anh thích Thẩm Hà, đó cũng là vì cô bé là cháu ngoại của em, trên người chảy dòng máu của em. Nếu em nhận nuôi đứa trẻ, anh không đảm bảo nó có thể trưởng thành nên người. Rất có khả năng nó chọc giận anh, anh sẽ giải quyết nó!”
Thẩm Lục liền không nói nữa.
Anh ấy biết Sùng Minh nói là sự thật.
Nếu là gia đình trai trai với nhau khác, nhận nuôi đứa con là chuyện thực tế.
Nhưng họ không thể.
Sùng Minh vốn dĩ không phải người bình thường.
“Được rồi, đi nghỉ thôi. Chuyện này, để anh giải quyết.” Sùng Minh hôn lấy Thẩm Lục, thấp giọng nói: “Có anh đây, em không cần lo.”
Sáng ngày hôm sau, Sùng Minh im lặng mà rời khỏi phòng.
Thẩm Lục khi mà Sùng Minh rời khỏi liền mở mắt ra.
Anh ta với vẻ bối rối khó xử.
Anh ấy rốt cuộc có nên dung túng cho Sùng Minh đi làm chuyện này?
Sùng Minh vừa đi ra, người đưa ra chủ ý lại xuất hiện như bóng ma vậy, cung kính đứng bên cạnh Sùng Minh.
Những người này đều là bởi vì phong cách hành sự và tính cách bảo vệ người mình, mà tự giác quay quanh bên cạnh Sùng Minh.
Những người này cũng cảm thấy hãnh diện vì có thể giúp được Sùng Minh.
“Đi tiến hành đi.” Sùng Minh gật đầu với cậu ta, nói: “Làm đẹp vào. Tôi sẽ nói chuyện với bên phía nước Anh.”
Bởi vì Sùng Minh kết hôn với Thẩm Lục, cho nên Sùng Minh với tòa nghiên cứu bên kia cũng xây dựng nên mối quan hệ thân thiết.
Thời gian trước, thầy của Thẩm Lục đã giúp Sùng Minh hoàn thành phẩu thuật, giờ đây các vết sẹo trên người anh ta đều được giải quyết gần hết.
Lúc này đây, Tiểu Xuân cũng báo cáo với Hạ Nhật Ninh về tình hình bên Sùng Minh.
Hạ Nhật Ninh im lặng một lúc, nói: “Nếu họ không muốn chúng ta biết, thì chúng ta cứ vờ như không biết. Thực sự, chuyện con cái là vấn đề lớn. Tính cách Sùng Minh kỳ lạ, anh ta không cách nào chấp nhận được đứa con mà Thẩm Lục cùng người phụ nữ khác sinh ra. Cho nên anh ta mới nghỉ ra cách nhân bản gen, đem anh ta và Thẩm Lục cùng nhân bản thành một đứa bé, sau đó mượn cơ thể mẹ của người khác để nuôi dưỡng đứa bé. Cách nghĩ này tuy rằng rất mới, không nói chuyện này có thể làm được hay không, thí nghiệm này vốn dĩ bị nghiêm cấm. Cha của Sùng Minh khi xưa làm đủ loại thí nghiệm bị nghiêm cấm, cho nên anh ta không có quan niệm đạo đức. Thế nhưng, Thẩm Lục sẽ có sự ràng buộc về đạo đức.”
“Nhưng, chuyện này vẫn nên để họ tự giải quyết. Chúng ta đều không thích hợp nhúng tay hỏi chuyện.” Hạ Nhật Ninh lại nói: “Nói cho cùng, cho dù họ muốn nhân bản mình, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.”
Tiểu Xuân cúi đầu hỏi: “Thế không nói với thiếu phu nhân sao?”
“Không cần. Thẩm Lục nếu như muốn nói, anh ta sẽ tự nói với Tiểu Thất. Được rồi, cậu đi bận đi.” Hạ Nhật Ninh đem hồ sơ đưa về trước: “Người bên cạnh Sùng Minh rất nhiều. Cậu điều tra quá nhiều, anh ta sẽ biết đó.”
“Đã hiểu.” Tiểu Xuân liền quay người rời khỏi.
Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thở nhẹ một hơi.
Vấn đề này, thực sự là vấn đề.
Không biết Sùng Minh rốt cuộc làm sao giao thiệp với Triển lão, Triển lão cuối cùng chịu hợp tác với Sùng Minh.
Hoặc là nói, Triển lão giả vờ như không biết chuyện, đồng ý lần hợp tác này.
Nói cho cùng, ông ấy cũng đã lớn tuổi, thật không muốn nhìn thấy học trò trẻ tuổi của mình, bởi vì bệnh teo cơ mà rìa đời trước ông ấy.
Thời gian trôi qua liền qua mấy tháng trời.
Không cần biết là Đông Tiểu Tiểu hay Mộc Thanh đều trong trạng thái chờ sinh.
Đông Tiểu Tiểu và Mộc Thanh đều được Phạm gia đưa đến bệnh viện, giám hộ mật thiết toàn quá trình.
Bệnh viện là sản nghiệp của Hạ gia, bác sĩ được dùng cũng là người đỡ đẻ cho Thẩm Thất và Lưu Nghĩa.
Cho nên mọi người đều tương đối yên tâm.