“Tại sao phải nhằm vào Thẩm Lục?” Hạ Nhật Ninh cau mày hỏi: “Anh ấy không động gì đến cô mà.”
“Tôi, tôi có nỗi khổ riêng nên mới phải làm thế.” Phùng Khả Hân cười tuyệt vọng, cô ta dời tầm mắt rồi nói: “Vợ của ông chủ Kim đã tìm tôi, bà ta cảnh cáo tôi, bắt tôi tránh xa ông ta. Nhưng mà, khó khăn lắm tôi mới tìm được kim chủ, tiền còn chưa lấy được thì sao có thể đi chứ?”
“Vậy nên cô muốn bán Thẩm Lục đi.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Thì ra là thế.”
“Đúng. Tôi đã thương lượng với ông chủ Kim.” Phùng Khả Hân cười khổ một tiếng: “Tôi biết làm thế sẽ rất nguy hiểm. Nhưng tôi cũng chỉ có thể đành vậy.”
“Hả?” Hạ Nhật Ninh nhíu mày.
“Tôi có thai rồi.” Phùng Khả Hân khẽ nở nụ cười: “Đứa con không biết là của ai.”
Phùng Khả Hân giơ tay lên lau khóe miệng, cô ta dùng vẻ mặt tự giễu mà nói: “Ông chủ Kim có sở thích rất xấu, lúc vui vẻ ông ta sẽ đưa tôi đi đến những chỗ đó. Từ một Phùng đại tiểu thư ngồi tít trên cao bỗng biến thành một người phụ nữ mà ai cũng có thể làm chồng, nực cười lắm đúng không? Vậy nên tôi phải chạy trốn, tôi cần tiền. Không phải tôi chưa từng nghĩ đến hậu quả, nhưng mà lúc đó tôi cho rằng Thẩm Lục và Sùng Minh đã chia tay rồi, hơn nữa quan hệ giữa anh và Thẩm gia lại rất bế tắc, Thẩm gia sẽ không chấp nhận anh, vì vậy, sớm muộn gì anh và Thẩm Thất cũng chia tay mà thôi. Do đó, tôi mới không chút kiêng dè mà ra tay với Thẩm Lục như thế.”
Hạ Nhật Ninh nhếch môi: “Ồ?”
“Tôi thừa nhận, tôi quá ham cái lợi trước mắt. Nhưng mà tôi không có sự lựa chọn nào khác.” Phùng Khả Hân khẽ cười: “Ai bảo Thẩm Lục bảnh bao như thế làm gì chứ?”
“Xem ra, cô đã biết rất rõ về kết cục của mình rồi.” Hạ Nhật Ninh nhận lấy cốc nước mà Tiểu Xuân mang đến, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Đã rơi và tay anh rồi thì có mấy người có thể toàn mạng ra ngoài được chứ?” Phùng Khả Hân cười tự giễu: “Anh chưa từng thích tôi cho nên anh càng không thể thương hoa tiếc ngọc với tôi được. Phùng gia đã vứt bỏ tôi rồi, anh không đạt được đủ lợi ích mà mình cần thì tại sao phải bỏ qua cho tôi chứ? Hạ Nhật Ninh, đời này, Thẩm Thất gặp được anh không biết là may mắn hay là xui xẻo.”
“Cô nói thử xem.” Hạ Nhật Ninh tán thưởng sự thông minh của Phùng Khả Hân.
So sánh với Phùng Khả Hân, Thôi Nguyệt Lam đúng là kém quá xa.
Phùng Khả Hân hiểu được cách cam chịu số phận.
Nếu như năm đó Thôi Nguyệt Lam cũng thông minh như Phùng Khả Hân thì cô ta sẽ không rơi vào kết cục đó.
“Nói từ góc độ của một người phụ nữ thì cô ấy gặp anh có lẽ là may mắn. Bởi vì anh có toàn bộ những thứ mà tất cả mọi người trên thế giới này đều muốn có. Nhưng mà, cô ấy cũng xui xẻo. Từ lúc bắt đầu, anh đã bố trí xong một ván cờ, đánh bước nào rào bước ấy. Thẩm Thất bước từng bước một vào chiếc lồng giam của anh, không có cách nào thoát ra nổi.” Phùng Khả Hân nhìn Hạ Nhật Ninh: “Đương nhiên, có lẽ cô ấy thích thú khi ở trong đó. Cho dù có bị anh giày vò bằng mọi cách thì cô ấy cũng sẽ chịu đựng lần lượt từng nỗi đau ly biệt rồi sau đó lại vui vẻ như cũ .”
“Cô nói đúng. Tôi đã bước thận trọng từng bước một. Nhưng mà có một điệu cô nói sai rồi.” Hạ Nhật Ninh đứng dậy, hắn bước về phía cửa: “Nỗi đau cách xa không phải chỉ mình cô ấy phải chịu đựng, tôi cũng phải chịu chứ, nhưng mà chúng tôi xa nhau là vì để sau này có thể gặp lại một cách tốt đẹp hơn. Tình yêu giày vò nhưng lại khiến người ta say mê. Đây là kiếp nạn của chúng tôi, cũng là số phận của chúng tôi. May mà chúng tôi đã vượt qua được. Vì vậy, sau này sẽ không có ai có thể chia rẽ chúng tôi nữa. Phùng Khả Hân, nể tình những lời nói hôm nay của cô, tôi sẽ cho cô được chết thoải mái.”
“Vậy thì cảm ơn anh.” Nói xong câu này, Phùng Khả Hân quay đầu nhìn bóng lưng của Hạ Nhật Ninh, hai hàng nước mắt chậm rãi lăn dài trên gương mặt cô ta.
Có thể dùng một cuộc nói chuyện để đổi lấy sự thoải mái.
Đáng giá lắm.
Tiểu Hạ tiến lên phía trước một bước, hắn cúi người mời Phùng Khả Hân.
Phùng Khả Hân bỗng nhiên cười phá lên, vừa cười vừa rơi nước mắt rồi dứt khoát xoay người rời đi.
“Hạ Nhật Ninh, tôi sẽ nhìn kết cục của anh từ trên trời! Tôi cũng muốn xem thử một đứa con trời như anh sẽ có kết cục như thế nào!” Phùng Khả Hân vừa cười vừa gào lên, sau đó rời đi cùng Tiểu Hạ.
Rốt cuộc Phùng Khả Hân được xử lý thế nào thì chỉ có mấy người họ biết.
Lúc này, mặc dù Phùng gia đang đón tết nhưng bầu không khí lại rất ngột ngạt.
Phùng Mạn Luân ngồi trước bàn ăn thưởng thức rượu một cách tao nhã.
Có người sải bước đi đến, hắn ta thấp giọng nói thầm một câu vào tai Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân đặt ly rượu trong tay xuống rồi lặng lẽ gật đầu.
Sau khi đối phương lui ra, Phùng Mạn Luân mới chậm rãi mở miệng: “Ông nội, ba mẹ, có một tin mà con phải thông báo với mọi người.”
Những người còn lại trong nhà đều lập tức quay đầu nhìn Phùng Mạn Luân.
Phùng Mạn Luân cầm ly rượu đong đưa một chút, khóe miệng hiện lên sự lạnh lùng, hắn nói: “Phùng Khả Hân tự sát rồi!”
Câu nói vừa dứt, mọi người trên bàn ăn đều im lặng như tờ.
Đang ăn tết mà nghe thấy tin tức thế này thì thật không đúng lúc.
Nhưng mà, chỉ có Phùng lão gia lộ ra vẻ đau khổ, chứ ba mẹ Phùng Mạn Luân không hề chấn động chút nào.
Chắc là trong lòng họ, Phùng Khả Hân đã chết từ lâu rồi chăng?
Một đứa con gái không quan trọng, một đứa con gái không thể mang lại cho bọn họ chút lợi ích nào, một đứa con gái luôn gây rắc rồi khiến bọn họ liên lụy.
Không cần cũng được.
Đôi mắt đục ngầu của Phùng lão gia lóe lên, ông mấp máy môi nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
Phùng Mạn Luân từ từ đứng dậy, hắn ta nói: “Mọi người cứ ăn thong thả, con no rồi.”
Nói xong câu này, Phùng Mạn Luân liền xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Phùng Mạn Luân, cuối cùng Phùng lão gia cũng thở dài một hơi, nước mắt lăn dài trên gò má.
“Ba, Khả Hân” Ba của Phùng Mạn Luân run lên: “Bị Hạ Nhật Ninh giết chết đúng không ạ?”
“Đừng hỏi nữa.” Phùng lão gia phất tay: “Chết thì cũng chết rồi. Dù sao thì mấy người cũng đã coi như nó không còn tồn tại từ lâu rồi mà.”
Những người khác liền không nói gì nữa.
Đúng thế, đã xem như chết từ lâu rồi.
Từ đầu đến cuối, Triệu Văn Văn không hề nói gì cả, cô ta chỉ thẫn thờ ngồi ăn, dường như chuyện mà bọn họ đang nói không hề liên quan đến cô ta.
Lẽ ra, cô ta không cần phải ăn tết ở Phùng gia.
Nhưng mà, Phùng Mạn Luân nói, biểu hiện của hai người phải thân mật hơn một chút mới được.
Như thế mới có thể làm yên lòng người ngoài.
Triệu Văn Văn đồng ý.
Mặc dù Hạ Nhật Ninh nói với cô rằng sẽ bảo vệ Triệu gia.
Nhưng chuyện của Hạ Nhật Ninh quá nhiều cho nên Triệu Văn Văn không dám đắc tội với Phùng Mạn Luân.
Hơn nữa, thực ra ở đâu cũng giống nhau cả.
Cho dù là ở Phùng gia thì Phùng Mạn Luân cũng chưa từng đụng đến một đầu ngón tay của cô ta.
Triệu Văn Văn biết, trong lòng Phùng Mạn Luân vẫn chưa hề buông tha cho Thẩm Thất.
Như thế cũng tốt.
Mọi người chỉ cần diễn kịch là đủ vui rồi.
Những người nhớ thương Thẩm Thất nhiều như thế nhưng chỉ có mình Hạ Nhật Ninh có được mà thôi.
Triệu Văn Văn tự an ủi mình như vậy.
“Ông nội, ba, mẹ, con cũng ăn xong rồi ạ.” Triệu Văn Văn đặt đũa xuống rồi lặng lẽ đứng dậy.
Phùng lão gia gật đầu cho phép Triệu Văn Văn rời đi.
Triệu Văn Văn vừa đi, mẹ của Phùng Mạn Luân không nhịn được mà lên tiếng: “Ba, Mạn Luân và Văn Văn.”
“Được rồi, chuyện của đám thanh niên thì cứ để chúng nó tự giải quyết đi.” Phùng lão gia cũng đứng dậy: “Ta đã lớn tuổi rồi nên không sẽ không quản chuyện gì nữa. Các con cũng sống tốt cuộc sống của các con đi.”
Nói xong, Phùng lão gia đứng dậy rời đi.