Trước đây Ngu Vũ Mặc cũng đã có lần đến trường Hồng Nghệ , nhưng đây là lần đầu tiên cô quan sát một cách tỉ mỉ như thế này.
Chẳng trách lễ hội lần này lại tổ chức ở trường Hồng Nghệ.
Ở đây vừa rộng vừa đẹp, thực sự là một nơi lý tưởng.
“Đẹp thật đấy!” Ngu Vũ Mặc nhịn không được thốt lên: “Từ trước tời giờ tớ chưa nhìn thấy vườn trường nào đẹp như vậy . Hạ Thẩm Châu, vườn trường cậu trông như thế nào?”
Những học sinh chuyển trường từ trước tới giờ không bao giờ nói trường mà họ từng học. Nhưng mọi người đoán rằng, điều kiện môi trường có lẽ không được tốt lắm.
Vì thế để tôn trọng sự riêng tư của họ, mọi người sẽ không hỏi đến vấn đề này.
Nhưng mà hôm nay Ngu Vũ Mặc thực sự không nhịn được, cứ thế thuận miệng mà nói ra.
“Á? Trường học của tớ hả! Cũng được, cũng dược, cũng được.” Hạ Thẩm Châu tuỳ tiện nói vài câu ứng phó. “Mỗi trường học đều có những đặc điểm khác nhau , điều này thì chẳng có gì để so sánh cả, cậu thử nói xem?”
Nói xong Hạ Thẩm châu quay đầu nhìn Ngu Vũ Mặc ánh mắt ánh lên ý cười.
Ánh mặt trời chiếu lên người làm nổi bật lên gương mặt cậu, thực sự rất đẹp.
Nhìn hình ảnh này mặt Ngu Vũ Mặc trong nháy mắt đỏ lên, cô nhanh chóng chuyển ánh măt sang nơi khác, không dám nhìn cậu.
Cô sợ rằng bản thân sẽ bị phát hiện.
“Thật vậy sao?” Ngu Vũ Mặc vội vàng trả lời: “Thật xin lỗi, tớ không phải cố ý nhắc đến chuyện này.”
“Sao?” Hạ Thẩm Châu ngược lại không có phải ứng gì: “Nhắc đến cái gì?”
“Những bạn học khác đều nói, những học sinh như các bạn đa phần đều chuyển từ trường ở dưới quê lên để xếp lớp học bù, nếu không thì làm sao chỉ học bù vào ngày nghỉ? Còn nói..... còn nói học sinh trường Nhị trung bọn tớ cũng không cần phải cố gắng để thăm dò trường học mà các cậu đã học trước đây và cả những chuyện đã xảy ra. Sợ rằng trong lòng các cậu có những chuyện không vui. Suy cho cùng thì chất lượng giáo viết và cơ sở vật chất ở trường học trong thành phố với trường ở nông thôn không giống nhau.”
“Sao?” Hạ Thẩm Châu ngược lại cảm thấy rất hứng thú , bọn họ thật sự nghĩ như thế sao? Nghĩ bọn cậu là từ dưới quê lên ? Bọn cậu quê mùa đến mức độ đó sao? Không thế nào. Cho dù bản thân không mua nhiều quần áo, nhưng mà quần áo của mình cũng là được lựa cho cẩn thận hợp thời trang, ở nhà còn có rất nhiều quần áo từ các thương hiệu lớn , bản thân muốn quê mùa cũng quê mùa không được. Hay là trong lời nói của mình có chỗ nào không đúng, làm cho bọn họ hiểu lầm.
Nhưng mà, hiểu lầm như vậy cũng có chút thú vị.
Vì thế , Hạ Thẩm Châu cười híp mắt nói : “Cậu nói rất đúng, cho nên, không sao.”
Ngu Vũ Mặc sững sờ một chút liền nói: “Các cậu thực sự học ở nông thôn sao?”
“Cứ cho là vậy đi.” Hạ Thẩm Châu nghĩ một chút, học viện quý tộc Duệ Hà thực sự cách trung tâm thành phố không gần , vậy cũng coi là ở nông thôn nhỉ? Suy cho cùng thì cũng không có trường học nào ở xung quanh, thực sự là có chút yên tĩnh.
Tới lúc này Ngu Vũ Mặc mới khẳng định chắc chằn rằng Hạ Thẩm Châu là một tên tiểu tử nghèo.
Ngu Vũ Mặc lập tức nói với Hạ Thẩm Châu: “Cho dù cậu là người nông thôn đi chăng nữa thì cậu cũng đừng có nhụt trí, chỉ cần cậu nỗ lực, ông trời nhất định sẽ chiếu cố cho cậu! Cho dù cậu bây giờ rất nghèo, nhưng chỉ cần cậu có thể thông qua kì thi đại học lần này, trong tương lại cậu nhất định sẽ có được thành tựu!”
“Đúng vậy, cảm ơn cậu!” Hạ Thẩm Châu cười một cách tinh quái, hoàn toàn không có ý định giải thích.
Nhìn Ngu Vũ Mặc đang cố gắng nghĩ cách để an ủi cậu, bỗng dưng có cảm giác rất hứng thú.
Hạ Thẩm Châu nhịn không được lại nói thêm với cô vài câu: “Đúng vậy, những người nghèo như chúng tớ, chỉ có thể thông qua việc học để thay đổ vận mệnh của bản thân, cho dù là không giống như những người có tiền, từ lúc sinh ra đã có tiền và có cơ hội, chỉ cần lớn lên là có thể thừa kế rất nhiều tài sản và địa vị.”
Ngu Vũ Mặc lại nói: “Nhưng mà đâu phải người nào cũng vậy? Người có tiền, cũng không phải mọi việc đều thuận theo ý mình? Người trên thế giới này, ai cũng có phiền não. Cậu cũng đừng nên nản trí! Thành tích học tập của cậu tốt như vậy , nhật định sẽ thi đỗ vào một trường đại học tốt, sau đó sẽ tìm được một công việc tốt! Cậu nên tin tưởng vào bản thân mình!”
Ngu Vũ Mặc Đói đến đây liền kích động lắm lấy tay Hạ Thẩm Vũ, nhìn cậu với ánh mắt động viên. Ánh mắt Hạ Thẩm Châu rơi xuống trên bàn tay mình, cười mà như không cười nói: “Ừ, cảm ơn những lời động viên của cậu.” Ngu Vũ Mặc thấy Hạ Thẩm Châu cứ nhìn xuống phía tay mình, lúc này cô mới ý thực được rằng lúc không để ý đã nắm lấy tay đối phương lúc nào không biết, cô lập tức buông tay, khuôn mặt đỏ bừng như vừa ăn phải ớt, cô cúi thấp đầu nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh chóng qua chỗ Tiểu Vũ, sau khi hỏi thăm tình hình, chúng ta còn phải bắt đầu đề ra phương án mới, bởi vì Tiểu Vũ là chân nhảy chính, chuyện cậu ấy bị thương ảnh hưởng rất lớn.”
“Được” Hạ Thẩm Châu gật đầu mỉm cười, rồi cùng với Ngu Vũ Mặc đi nhanh về phía phòng học.
Lúc đó trong phòng học không có ai, chỉ có mình Tiểu Vũ.
Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc vừa đến làm Tiểu Vũ vừa nhạc nhiên vừa thất vọng.
Ngạc nhiên là vì Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc cùng nhau đến, thất vọng là vì người đến là Hạ Thẩm Châu mà không phải là Văn Gian Thanh.
“Bạn học Tiểu Vũ, bọn mình đến hỏi thăm cậu, chân cậu không sao chứ?” Ngu Vũ Mặc quan tâm hỏi.
“Tớ không sao, cảm ơn các cậu đã đến thăm.” Mộ Tiểu Vũ bình tĩnh trả lời, cô nhìn Hạ Thẩm Châu một chút, rồi dường như hạ quyết tâm lớn mới giám hỏi Ngu Vũ Mặc: “Ngu Vũ Mặc này, có thể làm phiền cậu đi ra ngoài một chút được không? Tớ có chuyện muốn nói với bạn học Hạ Thẩm Châu.”
Sắc mặc Ngu Vũ Mặc có thay đổi một chút nhưng rồi lại làm như không có chuyện gì nói : “Được. Tôi ở bên ngoài đợi, hai cậu nói chuyện đi.”
Nói hết câu, Ngu Vũ Mặc liền nhanh chóng quay người đi ngoài. Biểu tình trên khuôn mặt có chút buồn, nhưng không qua nổi mắt của Hạ Thẩm Châu.
Cô ấy có phải là … đang ghen không?
Hạ Thẩm Châu cười thầm trong lòng, thật là một cô gái đáng yêu.
Ngu Vũ mặc rất nhanh đã đi ra ngoài, trong phòng học chỉ còn lại hai người Hạ Thẩm Châu Và Mộ Tiểu Vũ.
“Tại sao? Tớ làm sai chuyện gì chứ? Tại sao lại đố xử với tớ như vậy?”
Mộ Tiểu Vũ nhìn Hạ Thẩm Châu nước mắt rơi xuống như mưa: “Tôi biết các anh đều đứng về phía Vy Vy, không ai thích tôi. Nhưng mà, tôi không làm sai bất cứ chuyện gì cả!”
Hạ Thẩm Châu đem túi hoa quả đặt lên bàn, từ từ tìm lý do nói : “Cô tưởng rằng chân cô bị thương, là do kế hoạch mà chúng tôi sắp xếp?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Nước mắt Mộ Tiểu Vũ rơi ngày càng nhiều: “Tôi biết Văn Gian Thanh không thích tôi, do tôi mặt dày theo đuổi cậu ấy. Cậu ấy bây giờ đến nhìn cũng không muốn nhìn thấy tôi, vậy nên mới cho người dùng cách này, chặn đứt cả hi vọng của tôi, không phải sao?
Hạ Thẩm Châu thở dài một tiếng nói: “Nếu như là ở bên ngoài, chắc chắc là có khả năng này xảy ra.” Hạ Thẩm Châu kéo một cái ghế đến ngồi trước mặt Mộ Tiểu Vũ. Tiếp tục nói: “Nhưng ở đây thì không có khả năng này, có rất nhiền cách có thể khiến cho cô từ bỏ, không nhất thiết phải dùng cách này đơn giản như thế này.
“Cái gì?” Mộ Tiểu Vũ mặt đầy nươc mắt nhìn Hạ Thẩm Châu.