Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20745
“Đúng vậy, anh cũng đang thấy lạ đây!” Hạ Nhật Ninh trầm ngâm một lát rồi nói: “Lần trước chúng ta dùng máy móc chụp lại cảnh là từ một cái hang bên cạnh. Lần này lại đi cửa chính. Hay là vì em dùng lưu ly bảo kính mở cửa lớn ra nên mới dẫn tới sự chú ý của đám khỉ này? Hoặc là máy chụp lần trước không có nhiệt độ, nên không thu hút đám khỉ tới, sau đó chúng ta vào cùng nhau, nhiệt độ trên cơ thể chúng ta dẫn chúng tới?”
Lời nói của Hạ Nhật Ninh khiến những người ở đây phải đăm chiêu.
Ba mươi mấy người, không ai mở miệng nói chuyện.
Thẩm Thất khẽ lên tiếng: “Có lẽ là cả hai nguyên nhân này chăng. Rốt cục thì đám người này là người hay là khỉ? Vì sao chúng đã tiến hoá thành người, nhưng vẫn còn giữ lại tập tính của khỉ? Sự tiến hoá của khuôn mặt con người chúng ta, chẳng phải là vì sự thay đổi của môi trường sống sao? Vì sao sự tiến hoá của chúng lại kì lạ như thế?”
El là một nhà khảo cổ học, rất hứng thú với những dị tượng tự nhiên này, tiến hành phóng đại và phân tích số liệu của một trong số những con khỉ đó.
Lúc giết chết con khỉ mỉm cười vừa rồi, EL đã lấy máu và lông của nó, đưa cho Tiểu Xuân phân tích số liệu.
Hiện giờ, cuối cùng thì Tiểu Xuân cũng đã có kết quả phân tích số liệu, nói với EL: “Cô EL, đây là số liệu mà cô cần.”
Sau khi nhận được báo cáo số liệu, EL lập tức mở miệng nói: “Tôi nghĩ có thể tôi đã biết cái gì đó.”
Tất cả mọi người quay sang nhìn EL.
EL ngẩng đầu nhìn những con khỉ đang cười này, nói khẽ: “Kì thực chúng là người, nhưng đã bị phản tiến hoá, nên mới biến thành như thế này. Nếu tôi đoán không sai, tổ tiên của chúng hẳn là loài người đã tới đây tị nạn, không giao du với thế giới bên ngoài trong trận đại chiến hơn ba ngàn năm trước. Mọi người còn nhớ những gì kể trong Đào hoa nguyên kí không?”
Những người ở đây đương nhiên đều biết tới “Đào hoa nguyên kí”. Bởi vậy nhanh chóng hiểu ý của EL.
Lưu Nghĩa sờ cánh tay nói: “Nói thế nghĩa là, kì thực chúng cũng có ngôn ngữ của mình?”
Văn Nhất Phi cũng nói theo: “Nghĩa là chúng ta có thể giao tiếp với chúng?”
EL lắc đầu: “Mọi người đã bỏ qua một chuyện. Ngôn ngữ của chúng ta cũng đang trong quá trình không ngừng tiến hoá. Ngôn ngữ hiện tại khác với ba ngàn năm trước.”
Sắc mặt Thẩm Thất quái dị, cô nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Biểu cảm của hai người đều quái dị.
Bởi vì họ đều nghĩ tới một chuyện.
Trong mơ bọn họ đã từng gặp được thất tiên tử và thần quân, hình như không gặp trở ngại gì về ngôn ngữ?
Chuyện này phải giải thích thế nào?
Lúc đó Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nói tiếng gì, chính họ cũng không nhớ!
Chắc là tiếng phổ thông chăng?
Nhưng mà, mấy chục năm gần đây tiếng phổ thông mới được phổ cập.
Xa hơn không nói, nói ngay tiếng quan thoại trong lịch sử cận đại, đều là lấy ngôn ngữ của kinh đô làm tiếng quan thoại.
Lịch sử thay đổi ngôn ngữ, quả thực là phong phú và lắm khúc chiết.
Nhưng sao thần quân và thất tiên tử lại hiểu được tiếng phổ thông chứ?
Chẳng lẽ thần quân và thất tiên tử đều không có thật, chỉ là do bọn họ cùng tưởng tượng ra?
Thẩm Thất cảm thấy mình không thể nghĩ tiếp nữa, nếu không sẽ bị tinh thần phân liệt!
Đúng lúc này, một con khỉ ở đối diện bỗng rít lên một tiếng.
Nhịp điểu quái dị lại du dương, trầm bổng lên xuống, rất đặc biệt.
Sắc mặt của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh đều thay đổi.
Đúng là gặp phải ma rồi!
Bọn họ lại nghe hiểu!
Cái quỷ gì thế này?
Bọn họ học ngôn ngữ này khi nào chứ?
Thấy sắc mặt của Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh không đúng lắm, EL hỏi ngay: “Hai người sao vậy?”
Thẩm Thất nuốt một ngụm nước bọt một cách khó nhằn, xanh mặt nói: “Ý của con khỉ đó là, chúng ta xâm chiếm địa bàn của chúng, còn giết chết thành viên của chúng, chúng muốn chúng ta phải trả giá!”
Hạ Nhật Ninh cũng gật đầu.
Những người ở đây đều trầm mặc.
Ngay cả EL cũng trầm mặc theo.
Nếu không thấy tận mắt, chắc chắn cô sẽ cho rằng đây chỉ là lời nói vô căn cữ.
Nhưng mà, đây rõ ràng là sự thật!
Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh lại nghe hiểu âm điệu kì quái trầm bổng lên xuống đó.
Phạm Thành Phạm Ly nói: “Tiểu Thất, cô nói với chúng, chúng ta chỉ tới thám hiểm, không cố tình giết đồng bạn của chúng!”
Thẩm Thất khó xử nhìn Phạm Thành Phạm Ly: “Tôi chỉ nghe hiểu thôi, không biết nói!”
Hạ Nhật Ninh thở dài nói: “Nếu muốn đánh thì cứ đánh thôi!”
Chắc là do những người này đã trải nghiệm nhiều chuyện kì lạ lắm rồi, tới chuyện này, mọi người chỉ trầm mặc lúc đầu, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng!
Em gái nó! Xuống cái mộ địa này, đã chuẩn bị sẵn hết mọi tư tưởng rồi!
Tóm lại gặp được chuyện kì lạ gì cũng sẽ không còn là kì lạ nữa!
Dưới mệnh lệnh của Hạ Nhật Ninh, tất cả mọi người cầm vũ khí lên, chĩa thẳng vào đối phương.
Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi: “Chúng ta chỉ có vài người thế này, địch có hẳn hơn mười ngàn cơ mà!”
Văn Nhất Phi thở dài, véo má Lưu Nghĩa: “Vợ ngốc của anh, em nghĩ xem vì sao chặng đường này Hạ Nhật Ninh lại đi chậm như vậy? Đi qua nơi nào chúng ta cũng đều đã đặt bẫy. Tuy ràng bầy khỉ này có số lượng lớn, nhưng đều tay không tấc sắt, sao có thể đánh lại công nghệ cao của chúng ta? Cuộc chiến giữa vũ khí thời đồ đá và vũ khí hiện đại, em nói xem, số lượng có thể quyết định sao?”
Lưu Nghĩa yên tâm hơn nhiều.
Cô biết ngay tên Hạ Nhật Ninh đầy bụng âm hiểm này chắc chắn sẽ không có ý tưởng tốt lành gì.
Quả nhiên, Hạ Nhật Ninh nhẹ vung tay lên, hai mươi người đồng thời khai hoả.
Vị trí mà mỗi người bắn cũng khác nhau, chỉ bắn vào vị trí của máy điều khiển.
Dưới lòng đất yên tĩnh như thế này, bất cứ tiếng động nào đều có thể nghe được rõ ràng.
Tiếng đạn xẹt qua không khí, tạo thành sự rung động trong không khí, Thẩm Thất cũng có thể cảm thụ được.
Cảnh tượng tiếp theo khiến Thẩm Thất không khỏi nhắm mắt lại.
Hai mươi viên đạn thành công kích nổ những cái bẫy, bẫy lại kích nổ những thiết bị chôn dưới đất.
Những cái bẫy trên vách núi đá và dưới chân bắn ra gần như cùng một lúc, hàng loạt ống súng bắt đầu xả đạn liên hồi.
Bời vì bầy khỉ quá đông đúc, vì vậy căn bản không cần phải nhắm chuẩn cũng có thể lấy mạng vô số con.
Thẩm Thất lặng im quay đi, không đành lòng nhìn hình ảnh tàn nhẫn như vậy.
Cô cảm thấy năm nay mình đón tết trong biển máu.
Không phải con người chết, thì sẽ là bầy khỉ diệt vong.
Sau một hồi bắn phá, bầy khỉ chết đi số lượng lớn.
Điểm đỏ hiển thị trên máy tính bảng biến mất một mảng rộng.
Sự công kích của con người cuối cùng cũng khiến bầy khỉ tức giận.
Hầu vương dẫn các thành viên của mình nhào xuống lòng đất công kích con người.
Hạ Nhật Ninh lập tức ra lệnh nói: “Tất cả mọi người đeo mặt nạ vào!”
Chỉ sau một giây, mọi người lấy mặt nạ phòng độc trước ngực ra, đeo lên trên mặt.
Mấy vệ sĩ lấy đạn khí độc trong túi mở ra ngay, vứt về phía bầy khỉ.
Những con khỉ đang xông tới vừa tiếp xúc với khí độc lần lượt ngã xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK