Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201054

Bà Cung Trân đập mớ tài liệu trong tay xuống bàn rồi lập tức đứng dậy, bà im lặng đi ra ngoài.

Ông Phạm lập tức ngăn bà lại: “Chịu thua à?”

“Thua ư?” Cung Trân quay người lại rồi ung dung nhìn ông Phạm: “Bây giờ chúng ta chỉ đang cùng đứng trước vạch xuất phát thêm một lần nữa mà thôi. Ai nói tôi thua chứ? Thời gian Đông Tiểu Tiểu mang thai cũng gần với thời gian bên phía ông. Ông dựa vào đâu mà bảo tôi thua? Cung Trân tôi sẽ không dễ dàng nhận thua đâu! Được thôi, nếu như mọi người đã công khai có thai rồi, vậy thì tôi sẽ chờ xem! Để xem ai sẽ là người có cháu trai trước!”

“Được thôi, nếu như bà đã nói thế thì sao tôi có thể không chấp nhận chứ?” Ông Phạm cười ha ha rồi nói: “Vậy thì cứ đợi thêm vài tháng nữa xem sao, đến lúc đó sẽ biết, đứa trẻ trong bụng ai sẽ là người thừa kế của Phạm gia chúng ta!”

“Hừ! Cứ chờ xem!” Cung Trân đẩy ông Phạm ra rồi sải bước rời khỏi đó.

Ông Phạm không hề buồn bực, ông cứ đứng nhìn bóng lưng của bà Cung Trân như thế, nụ cười trên mặt công ta đần dần cứng lại.

Ý cười trong đáy mắt biến mất, thay và đó là một nỗi đau khổ không thể nói rõ.

Nhiều năm vậy rồi mà bà vẫn hiếu thắng và bướng bỉnh như thế.

Hình ảnh hai người yêu nhau không thể nào biến mất khỏi tâm trí ông.

Ông không xem chỗ tài liệu kia nữa rồi xoay người rời đi.

Thực ra, ông không muốn làm cho bà tức giận.

Nhưng mà, chỉ có như thế thì ông mới có thể tiếp tục nói chuyện với bà.

Mười mấy năm rồi mà bà vẫn không chịu sửa cái tính khí này đi.

May mà bà là đại tiểu thư nhà họ Cung, nếu không thì bà sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi bên ngoài?

“Ông chủ, ông đã nhận được số tài liệu đó chưa ạ?” Quản gia đi sát bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Ông Phạm dừng bước rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu, ông nói: “Tôi muốn yên tĩnh một lát. Đừng để ai làm phiền tôi.”

“Vâng, thưa ông chủ.” Quản gia lập tức cúi người lui sang một bên.

Ông Phạm cất bước rời đi.

Một lúc sau, nhị phu nhân bước đến, thấy quản gia, bà ta cẩn thận hỏi: “Đi cả rồi à?”

“Phu nhân đã đi rồi. Ông chủ về thư phòng rồi ạ.” Quản gia cung kính trả lời.

Nhị phu nhân chợt không vui.

Mỗi lần Cung Trân đó đến nhà, người kia cũng sẽ như thế.

Bà Cung Trân này cũng thật là, đã ly hôn nhiều năm như thế rồi mà vẫn như giết gà, cứ ganh đua với ông Phạm nhà này mãi không thôi.

Hơn nữa, Cung Trân cũng đã tái hôn rồi, cả hai bên đều đã có gia đình mới, sao không dừng lại đi chứ?

Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, nhị phu nhân không thể kìm nổi sự đau buồn, bà ta cũng bực bội quay về phòng khóc lóc.

Nhưng bắt bà ta rời xa ông Phạm thì bà ta lại không làm được.

Ai bảo bà ta không có bản lĩnh như Cung Trân chứ?

Chỉ có thể làm một sợi dây leo phụ thuộc vào người khác mà sống chứ không thể đội trời đạp đất như Cung Trân.

Trong nhà rối như tơ vò, những người gây ra rắc rối là Phạm Thành và Phạm Ly lại không hề hấn gì.

Phạm Thành thì đi họp còn Phạm Ly tiếp tục đưa Phan Nhuận đi du lịch khắp thế giới.

Bởi vì hai người đều không kiêng kị đám chó săn, mà đám chó săn cũng được Phạm gia cho phép nên bọn họ cứ chụp một cách mạnh dạn!

Đối diện với sự truy hỏi của người hâm mộ, Phan Nhuận chọn cách im lặng.

Vì Phan Nhuận im lặng nên công ty quản lý của cô đứng ngồi không yên, họ chủ động đứng ra đính chính tin đồn rằng họ chỉ là bạn bè chứ không phải là người yêu.

Phan Nhuận vẫn im lặng trước hành động của công ty.

Vì vậy, bên ngoài xuất hiện rất nhiều tin đồn.

Hôm nay, hai người đã đi thăm thú hết Châu Âu, đúng lúc họ chuẩn bị đi đi sang Châu Mỹ thì Thẩm Thất gọi điện thoại tới: “Này, còn chưa xong nữa à? Vẫn chưa thăm thú xong đúng không? Nhật Ninh nói, ba mẹ anh sắp lật tung cả nóc nhà của giải trí Phạm Thị lên rồi.”

Thẩm Thất vừa gọi điện thoại vừa chăm sóc Hạ Thẩm Châu.

Hạ Thẩm Châu vừa đầy hai tháng, gương mặt đã bắt đầu phúng phính rồi, gương mặt nhỏ của bé giống Thẩm Lục như đúc.

Người ta thường nói, cháu ngoại giống cậu, câu nói này hoàn toàn chính xác.

Thẩm Duệ giống Hạ Nhật Ninh, Thẩm Châu giống Thẩm Lục.

Tuyệt thật, thế hệ sau của Thẩm gia lại có gương mặt đẹp trai ngút trời rồi.

Phạm Ly cầm điện thoại rồi cười hì hì: “Anh còn tưởng em sẽ nói em nhớ bọn anh rồi, bảo bọn anh về đi chứ! Giải trí Phạm Thị vốn dĩ là của hai người họ, họ muốn cãi nhau thế nào thì cứ cãi.”

Phạm Ly tỏ vẻ bất cần, hắn thực sự không hề quan tâm.

“Cũng không thể nói thế được.” Thẩm Thất trầm giọng nói: “Không phải chú Phạm đã lấy gen của anh để tìm một người mang thai hộ à? Nghe nói thời gian cũng gần với Đông Tiểu Tiểu. Vì vậy, ba mẹ anh lại bắt đầu cãi nhau, ai sinh được cháu trai trước thì coi như người đó thắng. Em nói với anh này, bây giờ mọi người trong giải trí Phạm Thị đều đang rất bất an, họ sợ rằng cơn thịnh nộ của ba mẹ anh sẽ lan ra cả họ. Không phải em muốn lo chuyện nhà các anh đâu, là giám đốc nhân sự nhà các anh cầu cứu Tư Y Cẩm của S.A bọn em, chị ấy không còn cách gì nữa nên mới nói chuyện này với em. Vì vậy, hôm nay em mới gọi điện thoại cho các anh, chỉ mong không quấy rầy đến chuyện yêu đương của anh và Phan Nhuận.”

Phạm Ly lập tức đính chính lại: “Không đâu, anh có yêu đương với cô ấy đâu. Chậc... Tiểu Thất, em cảm thấy anh có hợp với cô ấy không?”

“Không có gì không hợp cả?” Thẩm Thất lập tức trả lởi: “Em không hiểu rõ chị ấy lắm, Nhật Ninh đã nói với em mấy lần rằng chị ấy cũng là một người rất chăm chỉ. Có thể em là người lớn lên trong cỏ dại nên những người bên cạnh em cũng đều có tính chăm chỉ, ví dụ như chị hai của em hay là Tư Y Cẩm. Vì vậy, nghe thấy chị ấy phải vượt qua rất nhiều khó khăn mới có thể đạt được danh hiệu ảnh hậu quốc tế như hôm nay, em rất ngưỡng mộ chị ấy.”

“Vậy được, anh sẽ đưa cô ấy đến gặp em.” Phạm Ly lập tức nói: “Anh tin vào nhận xét của em, em nói được thì anh sẽ nghe theo.”

“Đừng làm loạn nữa! Chuyện tình cảm là chuyện riêng của anh, anh thích là được rồi.” Thẩm Thất thấy bé con sắp tỉnh thì vội vàng nói: “Được rồi, em không nói chuyện với anh nữa, bé con sắp tỉnh rồi, em cúp máy đây.”

Tắt điện thoại xong, Phạm Ly nhẹ nhàng mỉm cười.

Cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.”

Nhất là người đấy lại chính là Thẩm Thất.

Phan Nhuận chạy đến, khắp người đều đẫm mồ hôi.

Thấy Phạm Ly đứng tại chỗ, cô không nhịn được mà hỏi: “Sao anh không chạy nữa?”

“À, được, bắt kịp cô rồi.” Phạm Ly và Phan Nhuận tiếp tục chạy về phía trước, cảm giác cả hai người đổ mồ hôi cùng nhau thực sự rất tuyệt.

Nếu như Tiểu Thất cũng không ghét cô ấy, thế thì hắn sẽ thử yêu đương với cô ấy xem sao?

Phạm Ly quay đầu nhìn Phan Nhuận, ánh mắt của Phan Nhuận đang hướng thẳng về phía trước, đáy mắt lộ ra sự kiên định.

Phạm Ly dường như hiểu ra vì sao hắn lại có sự thích thú đặc biệt với Phan Nhuận đến thế.

Bởi vì sự kiên định nơi đáy mắt của Phan Nhuận giống hệt Thẩm Thất.

Phan Nhuận nhận ra Phạm Ly luôn nhìn mình, cô liền quay đầu lại nhìn hắn rồi mỉm cười, thoải mái, tự nhiên, không hề lúng túng.

Phạm Ly cũng mỉm cười rồi nói: “Có lẽ, cuộc sống vui đến quên cả trời đất của chúng ta phải tạm dừng rồi.”

“Sao thế?” Phan Nhuận từ từ dừng bước, cô quay đầu nhìn Phạm Ly: “Anh phải quay về à?”

“Đúng thế. Lúc nãy có người gọi đến nói rằng, công ty đang rối như tơ vò, bây giờ Phạm Thành vẫn đang đi công tác nên không về được, mọi người đều đang chờ tôi về để giải quyết mọi việc. Thế nào? Khoảng thời gian này chơi vui chứ?” Phạm Ly nói: “Lần này cứ thế đã, lần sau tôi lại mời cô chơi tiếp, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK