Tất cả học sinh tại phòng ăn, đều đang dồn ánh mắt về Cung Tử Á.
Cung Tử Á ngồi bên đó, đầu óc trống rỗng.
Cô cảm nhận được tất cả các bạn xung quanh đang nhìn vào mình, giống như một con dao, nhắm thẳng vào cô mà đâm vào thật mạnh.
Cung Tử Á không dám xoay người lại.
Cô cảm thấy, thế giới của cô sắp sụp đổ rồi.
Bài tâm lý trị liệu mà cô vừa làm xong, ngay lúc này đã không còn tác dụng nữa.
Gần như ở giây phút tiếp theo, cô sẽ đánh mất tất cả trong tay, và tay trắng ra đi.
Cô tội nghiệp đến nỗi giống như con chuột trên đường, hoảng sợ đến nổi gần như vấp ngả ngoài đó.
Cô chỉ nghe được nhịp tim của mình, mỗi một nhịp đập, như trống đánh sét đánh vậy.
Tầm nhìn của cô cũng dần dần mờ đi và trở nên xa xăm.
Các bạn bên cạnh nói những gì, kêu những gì, cô đều không nghe thấy.
Cung Tử Á đâm đầu chạy thẳng ra ngoài, và ngay lập tức tông vào một bạn học sinh.
Bạn học sinh đó không chú ý thấy cô, theo phản xạ đã đẩy một cái, Cung Tử Á liền té xuống mặt đất, trên trán lập tức chảy máu rất nhiều.
Bạn học sinh đó hoảng sợ, hét to lên và chạy đi tìm phòng y tế.
Cung Tử Á mơ mơ màng màng và được đưa đến phòng y tế.
Trong phút chốc cô đã nghĩ rằng: nếu cô đã làm chuyện mất mặt như thế, nếu để gia đình biết được, thôi thì cô cứ chết đi cho xong chuyện.
Khi Cung Tử Á gặp phải mấy chuyện này, Tư Nhiên đang có mặt ở trường.
Anh đã rất nhanh nhẹn, lập tức cho người đưa Cung Tử Á đến phòng y tế của trường, lúc đang xử lý vết thương, đã cho gọi giáo sư tâm lý đến, phòng khi Cung Tử Á có chuyện gì.
Mặt khác, Tư Nhiên lập tức liên hệ hội hội trưởng hội học sinh để đi điều tra rõ việc này.
Khi biết do Gia Cát Du Du vạch trần Cung Tử Á lén mang thức ăn ra ngoài trước mặt bạn bè, lập tức ra lệnh cho toàn trường không ai được bàn tán chuyện này.
Nếu như có người dám công khai bàn tán, sẽ bị đuổi học!
Thế là, cả học viện quý tộc Duệ hà trên dưới đều giữ yên lặng, không ai dám chạm vào dây thuốc nổ này.
Thẩm Thất nghe được chuyện này đã có biểu hiện rất hài lòng
Tư Nhiên giải quyết sự việc rất kịp thời, cực kỳ tốt.
Ngay lúc này, không thể nghe bọn trẻ xù xì được, mà phải dùng áp lực lớn để trấn áp, rồi mới đi tìm hiểu thật hư sự việc.
Cung Tử Á được cả hai người Thẩm Duệ và Joel cùng công nhận, thì xem ra nhân phẩm cũng đáng được công nhận.
Vậy thì cô làm như thế, nhất định là có nguyên nhân.
Tuy cô đã vi phạm quy định nhà trường, nhưng quy định là chết, con người là sống.
Nội quy của học viện quý tộc Duệ Hà trước giờ đều hướng đến lợi ích người tài, tất cả quy định đều vì người tài mà đặt ra. Chỉ cần là người tài, thì sẽ được trau dồi thật kỹ và được mọi người xem trọng.
Đây chính là điểm khác biệt so với các trường học khác.
Cho nên, cách giải quyết của Tư Nhiên là thích hợp nhất.
Khoảng gần một tiếng sau, Thẩm Thất đã hối hả chạy đến, vừa vào phòng y tế của trường, đã thấy Cung Tử Á cuộn người lại, dựa sát vào góc giường, ôm lấy đầu gối ngồi khóc sướt mướt.
Vết thương trên trán cô đã được xử lý xong, và được dán một miếng bông dày.
Trong phòng chỉ có hai học sinh nữ ngồi cùng cô và không còn ai khác.
Thẩm Thất vừa đến gần, hai học sinh nữ liền đứng lên chào: “Chào chủ tịch!”
“Chào các con, cám ơn các con đã đến, hai con ra ngoài trước đi.” Thẩm Thất gật đầu, kế bên có người hỗ trợ kéo ghế qua, Thẩm Thất nhận lấy, ngồi xuống cạnh giường.
Những người khác lần lượt rời khỏi phòng bệnh, chỉ để lại Thẩm Thất và Cung Tử Á.
“Xin lỗi, xảy ra chuyện như thế này. Cũng không phải là điều bọn cô muốn đâu.” Thẩm Thất đưa tay vuốt đầu của Cung Tử Á, với sự va chạm này của Thẩm Thất, cô bé đã giựt mình.
Cô bé đang hoảng sợ.
Nhìn Cung Tử Á, Thẩm Thất giống như đang nhìn lại mình lúc còn trẻ.
Bản thân mình lúc đó, cũng gần giống như vậy, cảm thấy không ai giúp đỡ và rất tuyệt vọng nhỉ?
“Vết thương còn đau không?” Thẩm Thất nhẹ nhàng hỏi.
Cung Tử Á ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất, nước mắt tuôn dài từ hai bên khóe mắt, thút thít lắc đầu: “Chủ tịch, con xin lỗi. Con không cố ý đâu ạ!”
Thẩm Thất thở dài, nói: “Có thể nói cho cô biết, tại sao lại vi phạm nội quy nhà trường không?”
Cung Tử Á cuối đầu không nói gì.
Thẩm Thất suy nghĩ rồi nói: “Ở đây không có người ngoài, có chuyện gì, không nói với cô được sao? Con yên tâm, chuyện hôm nay con nói với cô, cô sẽ không nói ai nghe hết. Cô bảo đảm với con.”
Cung Tử Á suy nghĩ hồi lâu, mới từ từ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thất, rồi lên tiến nói: “Con…..con thật sự không cố ý.”
“Ừ.” Thẩm Thất kiên nhẫn gật đầu, biểu thị sẵn sàng lắng nghe.
“Điều kiện gia đình con không tốt lắm, à không, là rất tệ.” Cung Tử Á nhìn thấy ánh mắt Thẩm Thất thật sự không có ý khinh thường, mới từ từ kể câu chuyện ra: “Mấy năm trước mẹ con vì mắc bệnh ung thư nên phải làm phẫu thuật, sau khi làm phẫu thuật không thể làm việc nặng nhọc, cho nên đã xin nghỉ công việc trước đó. Bây giờ trong nhà chỉ có một mình ba con chống đỡ. Dưới con còn có đứa em trai, năm nay học tiểu học. Nếu không nhờ lần chiêu sinh đặc biệt của học viện quý tộc Duệ Hà, chắc con học xong cấp hai đã phải nghỉ học rồi, tại vì gia đình không đủ điều kiện cho hai đứa con cùng đi học.”
Thẩm Thất tiếp tục gật đầu.
“Thật ra con không muốn kể những chuyện này. Con không muốn người khác khinh thường con.” Ánh mắt Cung Tử Á đã nhìn hướng qua một bên, đây chính là biểu hiện cho sự kháng cự và né tránh.
“Cô hiểu.” Thẩm Thất gật đầu.
“Rồi sau đó, con đến học ở đây. Lúc con nhận được kết quả thông báo cuối cùng, con đã khóc ngay tại chỗ. Cuối cùng con cũng không còn phải lo lắng cho việc học sau này nữa. Con có thễ tiếp tục đi học rồi.” Cung Tử Á nứt nở nói tiếp: “Nhưng sau khi con tới đây, con mới biết, khoảng cách của con và mọi người xa nhau quá. Con đã nổ lực hết mình để học bài! Con phải trở thành niềm tự hào của ba mẹ! Ngày nào ba con cũng đi nói với đồng nghiệp, con gái của ba giỏi thế nào, thông minh thế nào, được việc thế nào. Mẹ con làm một công việc nhẹ nhàng trên đường, tiền không nhiều, ngay cả chi tiêu trong gia đình cũng không đủ. Nhưng khi con báo tin này cho mẹ con biết, mẹ đã khóc rất lâu rất lâu vì cảm động.”
“Tuy gia đình con không giàu có, nhưng ba mẹ con rất tự hào. Niềm vui này kéo dài đến mấy ngày liên tục.” Cung Tử Á lau nước mắt rồi nói: “Sau đó, con phát hiện ra một chuyện, trong phòng ăn có nhiều người gọi món rồi nhưng ăn rất ít, phần lớn đều đem bỏ. Những thức ăn đó, có thể là những món ăn mà cả đời gia đình con cũng không thể ăn được! Con cảm thấy tiếc quá, đợi khi họ rời khỏi, đã nhặt lại những chỗ họ chưa ăn, mang về cho ba mẹ ăn thử.”
“Chủ tịch, con thừa nhận, tuy nhà con rất nghèo, nhưng không đến nổi không có miếng cơm ăn. Con làm vậy, đích thực đã làm mất hình tượng học viện.” Cung Tử Á lau nước mắt và thút thít nói: “Nhưng, những thức ăn đó, đích thực bị bỏ quá hoang phí! Vả lại, ba mẹ con thật sự chưa từng ăn qua những món ngon đó! Con ăn rồi, con cũng muốn cho ba mẹ con ăn thử!”
“Trưa nay có món tôm biển. Loại tôm này con đã từng nhìn thấy ở trước cửa một nhà hàng, rất đắt tiền, một con trị giá trên trăm ngàn. Con nào ngon là gần cả triệu bạc. Loại được ăn trưa nay, chắc là loại cả triệu bạc nhỉ? Con nhớ, khi con và mẹ đi ngang qua nhà hàng đó, ánh mắt bà ấy đã để lộ sự khao khát của mình. Mẹ nói, Tử Á à, con nhất định phải học cho thật giỏi, sau này cũng được ăn loại tôm đắt tiền thế này, mang lại niềm vinh hạnh cho gia đình nhé con.”