Thẩm Lục chỉ mỉm cười, nhưng không nói tiếp, cũng không nói sẽ xem Sở Nhã Quân như em gái của mình mà lo lắng, mà yêu thương.
Trong lòng Thẩm Lục, ngoại trừ Thẩm Thất, sẽ không có ai có thể khiến anh dùng toàn bộ lý trí để lo lắng như vậy.
Đáy mắt Sở Nhã Quân hiện lên một tia thất vọng.
Thôi, cô quả nhiên là không đủ tư cách.
Thẩm Lục yên lặng lái xe, Sở Nhã Quân ngồi ở vị trí phó lái yên lặng dùng điện thoại.
Lúc này, điện thoại Thẩm Lục kêu lên, Thẩm Lục vừa nhìn thấy số, trong đáy mắt không giấu được sự ôn nhu, thuận tay kết nối điện thoại: “Tiểu Thất…”
“Anh.” Giọng nói của Thẩm Thất từ dụng cụ phóng thanh truyền ra ngoài.
Sở Nhã Quân ngồi ở vị trí phó lái cũng nghe thấy giọng nói của Thẩm Thất, không nhịn được liền ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lục bên cạnh.
Thì ra, cô ấy là người mà Thẩm Lục luôn lo lắng.
Thật là ngưỡng mộ mà.
“Thế nào? Hôm nay không bận sao?” Thẩm Lục mỉm cười hỏi: “Hôm nay Tiểu Hà và Tiểu Duệ có ngoan không?”
Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Thẩm Hà: “Cậu, Tiểu Hà rất ngoan a. Mẹ không ngoan. Hôm qua mẹ nấu nước, nhưng lại quên đóng ga. Có điều, con và anh trai có giám sát mẹ, cậu không cần lo lắng đâu.”
Nghe thấy Thẩm Hà tố cáo bằng giọng nói ngọt ngào đáng yêu, khuôn mặt Thẩm Lục đều mang theo ý cười: “Ừ ừ, Tiểu Hà nhà chúng ta thật là giỏi.”
Giọng nói của Thẩm Duệ cũng truyền qua: “Còn con nữa, còn con nữa. Mẹ hôm nay nói muốn dẫn bọn con ra ngoài chơi, cậu, cậu cũng phải chăm sóc mình cho tốt, chờ bọn con về nước sẽ đi chơi cùng cậu.”
“Được, Tiểu Duệ cũng là đứa bé ngoan.” Khóe miệng Thẩm Lục cười cười, vẻ mặt tươi như hoa này đập vào mắt của Sở Nhã Quân.
Thẩm Thất lúc này mới cầm lấy điện thoại, tiếp tục nói: “Hôm nay trời rất đẹp, định đưa bọn nhỏ ra ngoài đi thăm thú. Đúng rồi, anh, những sách vở về máy tính hôm trước anh để lại, hai đứa nhỏ đã lục lọi lung tung hết cả, thật xin lỗi. Em không trông coi nổi hai con khỉ con này.”
Thẩm Hà ở bên cạnh không phục mà kháng nghị: “Bọn con mới không lục lọi lung tung. Cậu, con và anh trai thật sự xem hiểu được rồi.”
Thẩm Duệ cũng không phục nói: “Đúng thế, mẹ ngốc xem không hiểu. Còn không tin là bọn con xem hiểu được.”
Thẩm Hà: “Đúng thế, đúng thế. Mẹ là một tên ngốc, một tên ngốc đến nấu nước cũng không nấu được. Thật là khiến người ta lo lắng mà.”
“Còn nữa, sáng hôm nay lúc mẹ ra ngoài, áo khoác cũng mặc nhầm, vẫn là con phải nhắc nhở mẹ. Mẹ thật là ngốc.”
“Còn nữa, sữa hôm qua mẹ lại quên uống rồi.”
“Còn nữa, báo đặt hôm trước, mẹ cũng quên lấy.”
“Còn nữa…”
“Còn nữa…”
Thẩm Lục nghe thấy bọn nhỏ mồm năm miệng mười tố giác việc xấu của mẹ mình, cười đến không kịp thở.
“Được rồi, được rồi, các con đi lên xe hết đi.” Thẩm Thất lại một lần nữa cướp lấy điện thoại từ tay bọn nhỏ một cách khó khăn, nói với Thẩm Lục: “Anh, em không nói chuyện với anh nữa. Giờ này chắc anh phải ăn cơm rồi?”
“Ừ, đang chuẩn bị đi.” Thẩm Lục trả lời: “Em đủ tiền tiêu không? Anh gửi cho em….”
“Đừng, đừng, đừng, anh đừng gửi cho em, em đủ tiền tiêu rồi. Gần đây anh còn bận mở rộng game mới, là lúc cần dùng tiền, anh đừng gửi tiền cho em.” Thẩm Thất nhanh chóng nói: “Tiền lúc trước anh gửi cho em trong thẻ, đủ cho ba mẹ con em chi tiêu rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Lục đầy sủng nịnh: “Đứa ngốc này, anh kiếm tiền không cho em tiêu thì cho ai tiêu?”
Thẩm Thất bất đắc dĩ nói: “Vậy anh cứ góp lại trước, đợi góp đủ rồi thì cho bọn Tiểu Hà.”
“Được.” Thẩm Lục sủng nịnh đồng ý.
“Vậy em cúp máy trước đây, phải lái xe rồi.” Thẩm Hà cười nói: “Anh, lúc anh không bận, mau chóng tìm chị dâu cho em đi.”
“A, chuyện này nói sau. Bye bye.” Thẩm Lục vừa nghe đến vấn đề này liền đau đầu, nhanh chóng cúp máy.
Sở Nhã Quân nghe thấy toàn bộ cuộc hội thoại của bọn họ, cô cảm thấy càng ngày càng ngưỡng mộ và ghen tị với Thẩm Thất rồi, sao bây giờ?
Sở Nhã Quân nhịn không được nói: “Anh đối xử với em gái thật tốt.”
“Ừ.” Thẩm Lục mang theo vẻ mặt đương nhiên mà trả lời: “Đó là điều nên làm.”
“Nhưng em gái anh vừa rồi bảo anh tìm chị dâu cho cô ấy kìa.” Sở Nhã Quân lại thăm dò Thẩm Lục: “Vậy anh có người mình thích chưa?”
Trước mặt Thẩm Lục trong nháy mắt hiện hiện ra khuôn mặt và nụ cười xấu xa của Sùng Minh.
Đã mấy ngày rồi Sùng Minh vẫn chưa có tin tức gì, cũng không biết như thế nào rồi.
Thẩm Lục thuận miệng trả lời: “Chưa có, cô thì sao? Cô có người mình thích chưa?”
Sở Nhã Quân nhanh chóng di dời tầm mắt, nhanh chóng trả lời: “Chưa có a. Tôi nghèo như thế, đâu có tư cách để yêu đương chứ?”
Thẩm Lục lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Có lý, tôi hiện tại cũng rất nghèo, vì thế tạm thời chưa nghĩ tới việc yêu đương.”
Sở Nhã Quân bật cười: “Anh làm thật sao?”
“Ừ.” Vẻ mặt của Thẩm Lục ngày càng nghiêm túc: “Tôi cảm thấy cô nói quả thực rất có lý.”
Hai người đến dưới lầu, Thẩm Lục dừng xe lại, Sở Nhã Quân nửa đùa nửa thật hỏi Thẩm Lục: “Vậy chúng ta đây là có cùng mục tiêu?”
“Đúng vậy, chúng là là bạn bè mà, đương nhiên là cùng mục tiêu rồi.”
Vừa quay đầu lại, quả thực là lục cung phấn đại vô nhan sắc (*), đến Sở Nhã Quân cũng có chút thất thần.
Sở Nhã Quân tức giận nói: “Mấy người suốt ngày làm việc cùng anh, gần người nhan sắc tuyệt đỉnh như anh, chắc bọn họ rất đau khổ nhỉ?”
Thẩm Lục cười nhẹ: “Chắc là có một chút. Đi, nhan sắc có tuyệt đỉnh đến đâu cũng phải ăn cơm.”
Đáy mắt Sở Nhã Quân hiện lên một tia mất mát, nhưng lập tức vứt ra phía sau, xuống xe nói: “Vậy hôm nay tôi nhất định phải ăn no một chút, tuyệt đối không thể làm cho bụng mình tủi thân được.”
“Ừ. Cứ ăn tùy ý.” Thẩm Lục nói tiếp: “Tôi tuy nghèo nhưng mời cô ăn một bữa cũng không vấn đề gì.”
Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau đi lên lầu.
Việc kinh doanh của nhà hàng lẩu Nhất Nhất luôn rất phát đạt, may mà trên đường đi đã đặt chỗ trước, vì thế đến đó không lâu liền đến lượt bọn họ rồi.
Vừa ngồi xuống, Sở Nhã Quân quả nhiên không khách khí mà gọi liền một đống đồ ăn.
Thẩm Lục nhìn cũng không nhìn liền gọi món.
Sau một lúc, cả bàn đều đầy ắp, hai người xắn tay áo lên bắt đầu chiến, ăn một cách đầy khí thế.
Đang ăn vui vẻ, chuông tin nhắn điện thoại của Thẩm Lục liền kêu lên.
Thẩm Lục nhìn một cái, nhìn thấy tên của Sùng Minh, lập tức giơ tay ra vuốt xem tin nhắn.
“Mấy ngày nay ăn uống, chơi bời với người đẹp, rất vui phải không?” Tin nhắn của Sùng Minh, quả nhiên giống như bản thân hắn, rất bá đạo còn thêm chút không biết điều.
Thẩm Lục liền biết rằng từng lời nói từng việc làm của mình căn bản không qua nổi mắt của Sùng Minh.
Cho dù mấy ngày này hắn không ở đây, cũng sẽ biết được nhất cử nhất động của mình.
Thẩm Lục lập tức nhắn lại: “Đúng a.” “Hừ.” Sùng Minh chỉ gửi lại một chữ, một lúc sau, lại gửi một tin nhắn nữa qua: “Có người đẹp chơi với em cũng được, nhưng đừng làm thật, nếu không, tôi sẽ khiến cô ta biến mất trên thế giới này. Em biết mà, tôi làm được đấy. Người của tôi, tuyệt đối không dễ để người khác tranh giành đâu.”
***
(*) Lục cung phấn đại vô nhan sắc: Khiến cho các phi tần trong sáu cung đều như không có nhan sắc. Chỉ vẻ đẹp của con người.