Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201324

Fanny hiểu tiếng Việt, nên khi nghe Thẩm Hà nói vậy, cô ta cũng định đáp lời.

Nhưng Thẩm Hà lại không cho cô ta cơ hội, lập tức giật giây cương, phóng vèo một cái vượt qua Fanny!

Sắc mặt Fanny lúc ấy tái xanh.

Cô ta định đuổi theo Thẩm Hà, nhưng đã không còn kịp nữa.

Thẩm Hà đang hoàn toàn bỏ xa cô ta!

Cung Tử Á đứng phía xa không ngừng cổ vũ cho Thẩm Hà. Khi thấy Thẩm Hà giành chiến thắng, Cung Tử Á cũng thấy tự hào vô cùng!

Những người giúp việc của các quý tộc thấy vậy đều thở dài lắc đầu.

Không được đâu, không thể đuổi kịp được đâu!

Cứ thế, Thẩm Hà không chút chần chừ, vọt đến đích.

Sau gần một phút, Fanny mới tới đích, về nhì.

Lúc ấy, Thẩm Hà liền kéo dây cương, đổi hướng và nhìn về phía Fanny.

Gương mặt cô đầy kiêu hãnh, ánh mắt nhìn Fanny vẻ thách thức và giễu cợt, khiến cô ta vô cùng tức giận!

Người giúp việc của Fanny chậm rãi bước đến, thấy người chiến thắng là Thẩm Hà, bọn họ liền nhìn Fanny chột dạ.

Dưới tình thế ấy, Fanny chỉ đành gượng gạo chúc mừng Thẩm Hà: “Xin chúc mừng, công chúa quốc dân quả là danh bất hư truyền.”

“Cảm ơn cô!” Thẩm Hà nhảy xuống ngựa, đưa dây cương cho những người khác rồi bảo: “Cảm ơn mọi người!”

Fanny cũng xuống ngựa, đi theo Thẩm Hà, nói: “Không ngờ cô chủ Hạ lại thông thạo nhiều thứ như vậy. Nghe nói nhà họ Hạ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đào tạo nên một người thừa kế. Cô chủ Hạ không phải người thừa kế, vậy tại sao vẫn chăm chỉ như thế?”

Thẩm Hà mỉm cười nói: “Có chăm chỉ gì đâu chứ! Tôi chỉ thích thì học một chút, thích thì luyện thôi. Xin lỗi, đây là vấn đề thiên phú rồi!”

Nghe thấy thế, Fanny lại càng ghen tị!

Để luyện cưỡi ngựa, cô ta phải mời cả thầy dạy về, chăm chỉ học mất một thời gian dài, sau đó lại luyện tập không biết bao nhiêu thời gian mới có được thành tích như hiện tại.

Vậy mà đối phương chỉ thích thì học, thích thì luyện một chút thôi sao?

Liệu có phải ông trời đã quá bất công hay không?

Mấy kẻ vừa bị Thẩm Hà đẩy ngã cũng đã đến đích, được người giúp việc đỡ xuống.

Bọn họ vừa thấy Thẩm Hà, thì liền vô thức co rúm người lại.

Cô gái này đúng là đáng sợ!

Thẩm Hà giả vờ không phát hiện, ra vẻ nhắc nhở nói: “Ôi, nghe bảo mọi người rất giỏi cưỡi ngựa mà! Sao lại bất cẩn vậy chứ? Nước chúng tôi có câu rất hay thế này: kẻ chết đuối đều là kẻ biết bơi cả. Mọi người cũng phải cẩn thận hơn mới được! Dù sao cũng không phải tuyển thủ cấp quốc gia, phải chú ý an toàn của mình chứ!”

Nghe thấy thế, mấy kẻ kia vô cùng sợ hãi.

Đâu phải bọn họ không cẩn thận nên mới bị ngã? Là do bị ngựa của Thẩm Hà đẩy xuống đấy chứ?

Nhưng bị Thẩm Hà đẩy ngã cũng không phải chuyện vinh quang gì, hơn nữa hiện tại Thẩm Hà còn chủ động cho bọn họ đường lui, bọn họ cũng chỉ đành thuận theo thôi.

Nếu không bọn họ còn có thể làm gì chứ?

Hỏi Thẩm Hà tại sao lại đẩy bọn họ xuống sao?

Bọn họ đâu thể nói ra lời ấy được chứ.

Bọn họ không muốn bị mất mặt.

Fanny nói tiếp: “Tài cưỡi ngựa của cô chủ Hạ đúng là làm cho mọi người nể phục! Nếu cô chủ Hạ đã thông thạo cưỡi ngựa như thế, hôm nay lại mặc bộ đồ cưỡi ngựa lộng lẫy của người Mông, thì cô chủ có thể biểu diễn bắn cung luôn cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt hay không? Nghe nói người Mông cũng rất am hiểu bắn cung!”

Thẩm Hà chỉ cười: “Không thành vấn đề! Mọi người có cần đổi một nhóm khác giỏi bắn cung đến so tài với tôi không?”

Thẩm Hà thẳng thắn nói.

Thi cưỡi ngựa thì phải chọn một nhóm giỏi cưỡi ngựa ra thi đấu.

Thi bắn cung chắc cũng phải chọn một nhóm giỏi bắn cung ra nhỉ?

Quả nhiên, nghe được lời mỉa mai của Thẩm Hà, mặt những kẻ kia đều đỏ lên.

Fanny bắt nạt người khác quá lộ liễu.

Vậy nên khó trách người ta nhận ra từ sớm.

Fanny lúng túng cười, nói: “Cô chủ Hạ đùa gì thế. Chúng ta chỉ chơi một chút thôi, không cần chuyên nghiệp làm gì. Vui là chính mà. Xin mời cô chủ đi bên này.”

Lúc này Thẩm Hà mới cười, đi theo cô ta.

Đồng cỏ cách bãi bắn không quá xa, chỉ ở ngay bên cạnh.

Mọi người đều nhanh chóng đến đó, cũng chỉ mất có mười mấy phút là đến nơi.

Thẩm Hà đã thấy bãi bắn nhỏ từ xa, trên mặt đất dán giấy gián sàn, bia ngắm cái nào cũng được làm rất cẩn thận.

Hai bên có một đám người giúp việc.

Đám người Cung Tử Á cũng đã đến bên này, tụ tập trong phòng xem cuộc thi đấu chuẩn bị diễn ra.

Khi Thẩm Hà nhìn Cung Tử Á, cô lập tức ra dấu cho Thẩm Hà, ý là cổ vũ Thẩm Hà cố gắng lên.

Thẩm Hà liền nở nụ cười.

Một người đứng bên cạnh Thẩm Hà thấy vậy, hỏi cô: “Trợ lý và vệ sĩ của cô có vẻ rất đặc biệt!”

“Người nhà chúng tôi đều đặc biệt cả!” Thẩm Hà nói: “Chỉ là người khác không nhận ra mà thôi.”

Lúc này, có người mang cung và tên đến.

Thẩm Hà cầm cung, kéo thử rồi lắc đầu: “Lực của cung không đủ mạnh, đổi cái khác cho tôi.”

Lập tức, lại có người mang một cây cung khác đến cho cô. Thẩm Hà kéo thử ba cây cung mới tìm được cung vừa ý, gật đầu: “Cái này được rồi!”

Những người đứng hai bên rất tò mò, liền tiến đến thử cung của Thẩm Hà. Sau khi thử xong thì không nói câu nào, im lặng trở về vị trí của mình.

Fanny làm như không thấy cảnh ấy, nói to: “Mọi người đừng câu nệ quá làm gì, cứ thoải mái là được. Tài bắn cung của nước chúng ta cũng không lấy gì làm mạnh lắm, đã tham gia thi đấu ba lần rồi mà vẫn không lấy được huy chương vàng. Vậy nên mọi người cũng đừng bị áp lực quá làm gì!”

Nghe thế, khóe miệng Thẩm Hà liền cong lên.

Cô ta định báo trước sao?

Kể cả thua cũng không mất mặt à?

Fanny, cô định chịu thua nhanh như vậy sao?

Mà cũng chẳng sao cả. Bất kể cô có chịu thua hay không, tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc!

Thẩm Hà là người đầu tiên bắn tên. Cô cầm cung, ngắm bắn. Khi ngón tay buông lỏng thì tiếng “vút” cũng vang lên, mũi tên xé gió lao đến, đâm vào bia bắn ở phía xa!

“Chín điểm!” Ở phía bên kia, có người lên tiếng báo điểm ngay lập tức.

Sắc mặt những người khác cũng nhanh chóng thay đổi!

Nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi chứ.

Mới bắn phát đầu tiên đã được chín điểm, thì người khác biết phải bắn thế nào?

Phải làm thế nào bây giờ!

Thẩm Hà cố ý giả vờ không thấy biểu cảm của bọn họ, giơ tay lên nói: “Mọi người mau đến đây đi, cho tôi học hỏi kĩ năng bắn cung của mọi người nhé!”

Những kẻ kia chỉ đành cắn răng bắn mũi tên đầu tiên của mình.

Vút, vút, vút.

Có người được ba điểm, người được bốn, có người còn chẳng trúng phát nào!

Giờ chỉ còn có Fanny là chưa bắn.

Thầm Hòa có vẻ hăng hái nhìn Fanny, chờ cô ta bắn tên.

Lúc chạm tay vào tên, ngón tay Fanny bắt đầu run.

Cô ta thực sự không chắc chắn có thể bắn được đến chín điểm.

Nếu lần bắn đầu tiên đã không tốt, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần và sĩ khí.

Giờ tất cả những người kia đều ít điểm hơn Thẩm Hà, nếu ngay cả cô ta cũng thua Thẩm Hà ở lần bắn đầu tiên này, thì sĩ khí toàn đội cô ta cũng sẽ giảm hẳn!

Cưỡi ngựa đã thua rồi, chẳng lẽ giờ đến bắn cung cũng thua hay sao?

Lúc này, Fanny cảm nhận được áp lực đang đè nặng lên vai mình!

Rõ ràng hôm nay cô định ra đòn phủ đầu với Thẩm Hà mà!

Tại sao bây giờ tất cả lại trở thành màn biểu diễn cá nhân của Thẩm Hà thế này?

Đúng là hỏng bét hết cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK