“Thật ra người thông minh, bất luận là đàn ông hay phụ nữ, có lẽ đều sẽ sống vất vả hơn người khác một ít. Bởi vì quá thông minh, nên sẽ nghĩ nhiều hơn. Nhưng cũng chính vì thông minh, cho nên mới càng hiểu rõ được mình muốn gì.” Mắt Dương Lâm ướt nhòe nhìn Trình Thiên Cát: “ba năm trước, em đã yêu anh một cách nhanh chóng. Em thừa nhận, lúc đó, người em thích là con nhà giàu An Tử Tuyên. Vì vậy, khi em biết anh là Trình Thiên Cát, em không thể chấp nhận được, con người em gần như sụp đổ.”
“Nhưng trong ba năm, đã đủ để em trưởng thành, đủ để em chín chắn, khiến em đủ bình tĩnh để suy nghĩ về tình cảm của mình và chỗ dựa trong tương lai của mình. Trong ba năm, không ít con trai tỏ tình với em, nói thích em. Nhưng em không hề động lòng, với bất kỳ một người nào. Không phải em giả vờ, mà là thật sự không thể động lòng nổi, bởi vì em biết rằng, người đàn ông em thích, không phải là họ.”
“Không chỉ là nguyên nhân mẫu người, mà là bởi vì họ đều không phải là anh. Lúc này em mới hiểu rằng, người mà em thích ba năm trước, thật sự vốn là con người anh bây giờ, bất luận anh tên là An Tử Tuyên hay là Trình Thiên Cát, hay là có tên gọi khác, đều không sao cả, bởi vì anh chính là anh, điều em thích chính là ánh mắt dịu dàng của anh đang nhìn em lúc này, em thích anh luôn có khả năng tính toán dự trù trước mọi việc, thích ánh mắt nuông chiều của anh khi nhìn em, như vậy đã đủ rồi, không phải sao?”
“Trong ba năm này, anh không chịu nhìn mặt em dù chỉ một lần, giữa chúng ta tuy có liên hệ, nhưng không thể tâm sự. Em biết, anh làm như vậy là muốn tốt cho em, anh không muốn ảnh hưởng đến em. Nhưng sao anh biết được, em không muốn bị anh làm ảnh hưởng? Anh Thiên Cát, em rất can đảm đấy. Nếu anh sẵn sàng tin em một lần, hãy để em yêu anh, được không? Con người em bây giờ, đã không còn là cô gái không hiểu chuyện đời của ba năm trước nữa, bây giờ em đã lớn rồi, em có khả năng chống trọi với mưa gió cùng anh. Em không cần đứng sau lưng anh, chờ đợi anh bảo vệ nữa, em có thể cùng anh chịu đựng những rủi ro rồi! Nếu có một ngày, một ngày nào đó anh thật sự xảy ra chuyện, em cũng có khả năng bảo vệ người thân của em, bảo vệ tương lai của em, bảo vệ con của chúng ta.....’
Ánh mắt Trình Thiên Cát rất kinh ngạc.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, Dương Lâm của bây giờ lại can đảm đến thế, lại suy nghĩ sâu xa đến thế.
Đúng thật, Dương Lâm đã lớn rồi.
Cô thật sự đã lớn rồi.
“Anh Thiên Cát, em đã nói đến nước này rồi, anh không thể lên tiếng nói một câu sao?” Dương Lâm tiến về phía Trình Thiên Cát, từ từ, rồi từ từ lại gần hơn, sau đó cô đè Trình Thiên Cát dưới người mình.
Dương Lâm nhìn Trình Thiên Cát rất nghiêm túc: “em đã sẵn sàng mọi việc rồi, chỉ chờ anh gật đầu thôi.”
Nói xong, Dương Lâm cúi đầu xuống, chân thành hôn lên môi của Trình Thiên Cát.
Đây là lần đầu tiên Dương Lâm chủ động, và cũng là nụ hôn đầu của Dương Lâm.
Cơ thể người con gái run lên, cô truyền hết những cảm xúc của mình cho Trình Thiên Cát.
Nếu Trình Thiên Cát nói không cảm động, có lẽ anh thật sự là khúc gỗ rồi,
Một người con gái, với giọng nói mềm mại như vậy nói ra những lời nói kiên định đến thế, chỉ cần là đàn ông, đều sẽ cảm động đúng không?
Huống chi, người con gái này, là một tay anh huấn luyện đào tạo ra.
Từng nỗi tâm tư của cô gái này, anh hiểu hơn ai hết và cũng rõ hơn ai hết.
Hôm nay cô nói ra những lời này, chắc chắn không thể là cảm xúc nhất thời, mà là giấu kín ở trong lòng rất lâu rất lâu rồi.
Lúc đầu Trình Thiên Cát nằm im cảm nhận nụ hôn bỡ ngỡ của Dương Lâm, không lâu sau, Trình Thiên Cát đỡ lấy cổ của Dương Lâm, đè luôn Dương Lâm dưới thân mình, cuồng nhiệt hôn lại cô.
Dương Lâm cảm nhận được cảm xúc của Trình Thiên Cát, cô lập tức vui mừng khôn xiết, nước mắt cô không kìm nổi cứ thế tuôn ra.
Cô chờ ngày này, thật sự đã rất lâu rất lâu rồi.
Nhưng vì khoảnh khắc này, dù có chờ bao lâu cũng xứng đáng.
Bởi vì, cuối cùng sự chờ đợi của cô cũng được đền đáp lại.
Nắng ngoài trời rất đẹp, dường như thế giới này, vốn đã là đẹp như vậy.
Ngay lúc này, Thẩm Thất đang lẩm bẩm với Hạ Nhật Ninh ở nhà: “anh nói xem, chúng ta vứt họ ở trên đảo, thật sự không sao chứ? Nhưng bên đó không có một cái gì, anh đã dỡ hết sạch rồi, không để lại chút nước và đồ ăn cho họ sao.”
Hạ Nhật Ninh lập tức ôm lấy vợ thân yêu của mình, anh bất lực nói: “vợ anh ơi, em cứ yên tâm là được rồi! Cho dù là vứt họ vào trong rừng sâu, có Trình Thiên Cát ở bên, Dương Lâm sẽ không sao đâu! Anh đảm bảo, chờ khi chúng ta đến đó đón họ, họ đã quấn quýt nhau như keo như sơn rồi!”
“Thật thế sao? Đúng thật là sẽ như thế sao?” Lúc này Thẩm Thất mới thấy nhẹ nhõm: “em chỉ mong là họ tiến triển thật nhanh thôi! Anh nói xem, anh Thiên Cát cũng hơn 30 tuổi rồi, đến bây giờ vẫn chả vội chả vàng, đúng là khiến người ta sốt ruột chết lên được. Dương Lâm này, em thấy cũng rất tốt, con người tốt, tính cách cũng không tồi, rất thích hợp với anh ấy.”
Hạ Nhật Ninh cười hô hô nghe Thẩm Thất lẩm bẩm, anh cứ thế cười, không lên tiếng trả lời.
Anh biết rằng, thật ra Thẩm Thất không cần anh trả lời gì cả, cô chỉ muốn anh lặng lẽ bên cạnh là đủ rồi.
Vợ chồng, điều quan trong nhất chính là bên nhau.
Cho dù chỉ là làu bàu những chuyện gia đình, cho dù là không nói gì hết, chỉ cần người đó ở bên cạnh, là đủ rồi.
Lúc này họ vẫn chưa biết, Trình Thiên Cát đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn rồi, ngày thứ hai anh trên đảo với Dương Lâm, đã thổ lộ rõ tình cảm, hai người đã thuận lợi bên nhau rồi.
Thẩm Thất sau khi lo lắng xong chuyện của Dương Lâm, lại bắt đầu đi bận những việc khác rồi.
Ài, đúng là người phụ nữ vất vả!
Một cơ ngơi lớn như vậy, nhiều việc đến thế, còn có một đống con nữa, thật sự là bận đến nỗi chân không chạm được đất!
Lần này, Hạ Thẩm Châu lại đánh nhau với người ta rồi.
Tiểu tử thối này, mới có ba tuổi mà khiến người khác đau hết cả đầu, không giống anh cả và chị cả chút nào.
Nhớ năm đó, Thẩm Duệ và Thẩm Hà rất nghe lời.
Ài, con cái quả thật là món nợ kiếp trước của mình, không bao giờ hết lo toan!
Chờ thời gian trôi qua một tuần, khi Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh lên đảo đón họ, nhìn ngay thấy một cảnh tượng hài hòa trước mặt.
Trình Thiên Cát và Dương Lâm nắm tay nhau, đang đi dạo trên đảo, trên tay Dương Lâm ôm một bó hoa tươi, cười rực rỡ trong nắng mùa xuân.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh sao lại không hiểu chứ?
Họ cùng mỉm cười.
Cuối cùng cũng coi như công đức viên mãn rồi.
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi.” Trình Thiên Cát nhìn thấy họ, anh vẫn nắm chặt lấy ngón tay của Dương Lâm, rồi nói: “anh tưởng hai người coi tụi anh là người rừng rồi.”
Thẩm Thất lập tức cười lên rồi nói: “được đấy được đấy, thôi phong anh làm đảo chủ luôn đi! Bây giờ đảo chủ phu nhân cũng có rồi, cơ hội này rất hiếm có đấy!”
Hai má Dương Lâm lập tức đỏ ửng lên: “Giám đốc Thẩm!”
Hạ Nhật Ninh lập tức ôm lấy vai của Thẩm Thất, anh vừa cười vừa nói: “xem ra, chắc không lâu nữa là lại phải tổ chức đám cưới rồi!”
Thẩm Thất gật đầu thật mạnh: “chúng ta phải giúp đỡ nhiệt tình đấy!”
“Nhất định rồi.” Hạ Nhật Ninh nhìn cô âu yếm trả lời.
“Được đấy, đã nói trước rồi đấy nhá! Đến lúc đó, đừng có lười biếng đấy.” Trình Thiên Cát mỉm cười nhìn Thẩm Thất, rất tốt, đột nhiên anh cảm thấy, Thẩm Thất đã trở thành người thân rồi.
Cảm giác này thật là thích.
Bầu trời rất trong xanh, tiếng cười của họ rất ngọt ngào.
Cuộc sống này, thật sự rất tốt.