Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20595

Đôi đũa trong tay Hạ Nhật Ninh lập tức rơi xuống.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Thẩm Duệ hỏi.

Hạ Nhật Ninh đưa tay xoa đầu Thẩm Duệ, nói: “Trong nhà có người bị ốm, chú phải về xem thế nào. Các cháu có muốn đi cùng chú không?”

Thẩm Hà ở bên cạnh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Cụ nội bị ốm ạ?”

“Ừ. Tiểu Hà phải gọi là cụ, nhớ chưa?” Ánh mắt Hạ Nhật Ninh dịu dàng nhìn Tiểu Hà: “Cụ lớn tuổi rồi, cũng gần bằng tuổi cụ ngoại của các cháu.”

Thẩm Hà lập tức đứng dậy, giơ nắm đấm nhỏ lên, quyết tâm nói: “Vậy cháu cũng đi! Nhất định cháu và anh sẽ làm cho cụ vui vẻ!”

Thẩm Duệ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cháu cũng đi!”

Ánh mắt Hạ Nhật Ninh lại dịu đi một chút, nhìn hai đứa trẻ nói: “Ừ, vậy chú sẽ đưa các cháu về nhà. Vậy là lần này mọi người trong nhà được gặp các cháu rồi.”

Tiểu Hạ cũng cười theo, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Vừa đến nhà Hạ gia, Thẩm Duệ và Thẩm Hà đã mở to mắt sững sờ.

Vốn đã quen với kiểu sân nhỏ trong nhà ở vùng Đông Bắc, lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc kiểu vườn Tô Châu xinh đẹp và thanh lịch như thế này, cả hai đều không khỏi kinh ngạc.

“Trời ơi, ngoài đời cũng có kiểu nhà ở đẹp như thế này sao!” Thẩm Hà không nhịn được, kêu to: “Còn đẹp hơn cả khu vườn cháu thiết kế trong trò chơi nữa! Thật không thể tin được!”

Thẩm Duệ cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng là không có gì để chê cả. Điểm quan trọng nhất là diện tích ngôi nhà này không hề kém so với trong trò chơi!”

Thẩm Hà cũng gật đầu lia lịa.

Hạ Nhật Ninh đi ở giữa, nắm lấy tay hai đứa trẻ, nghe hai đứa bình luận mà mặt mày rạng rỡ. Nhưng hắn không hề lên tiếng, để hai đứa thoải mái nói chuyện.
Hòa quản gia đã nhìn thấy họ từ phía xa, đầu tiên thì sửng sốt, sau đó mừng rỡ chạy tới.

Thậm chí bà quên cả việc đón Hạ Nhật Ninh, nhanh chóng chạy đến báo tin cho lão phu nhân.

Bệnh của lão phu nhân vốn là tâm bệnh!

Nếu giờ được gặp hai đứa chắt, có lẽ bệnh tình của người cũng phải tốt hơn đến một nửa!

Quả nhiên, Hạ lão phu nhân vốn còn đang mệt mỏi nằm trên giường bệnh, vừa nghe tin Hạ Nhật Ninh mang hai đứa trẻ trở về. Thoáng cái ngồi dậy, nói bản thân nhất định phải xuống giường.

Hòa quản gia nhanh nhảu ngăn bà lại: “Lão phu nhân, người đừng hấp tấp! Không phải nhị thiếu gia đưa hai đứa bé về để đến đây thăm người sao? Người cứ chờ ở đây là được rồi!”

Hạ lão phu nhân vỗ trán: “Đúng vậy, đúng vậy, xem ra ta lú lẫn mất rồi!”

“Không phải người lú lẫn, chỉ là quá vui mừng thôi! Giờ tôi sẽ đến tiếp đón họ.” Quản gia cười nói: “Hai đứa nhỏ nhìn y hệt nhị thiếu gia lúc còn bé! Trông vô cùng thông minh sáng sủa! Tiểu thiếu gia quả thực nhìn rất giống nhị thiếu phu nhân, đều là kiểu dịu dàng, trầm tính.”

“Hay lắm!” Trong nháy mắt tâm bệnh của Hạ lão phu nhân như thể đã hồi phục được phân nửa!

Hòa quản gia còn chưa bước ra, đã thấy Hạ Nhật Ninh nắm tay hai đứa trẻ bước đến. Bà lập tức chào ba người: “Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia, tiểu thư!”
Thẩm Duệ và Thẩm Hà cùng nhìn về phía Hạ Nhật Ninh, thì nghe thấy hắn nói nhỏ, giải thích: “Bà ấy là lão quản gia, người chăm sóc cho lão phu nhân, các cháu hãy gọi là bà Hòa.”

Thẩm Duệ và Thẩm Hà lập tức đồng thanh chào: “Chúng cháu chào bà Hòa ạ!”

“Ôi, tôi nào dám, nào dám nhận chứ!” Hòa quản gia nói: “Tôi chỉ là một quản gia bình thường mà thôi.”

Thẩm Hà vốn rất biết cách lấy lòng người khác, nhanh chóng dang tay chờ được ôm: “Cháu là Tiểu Hà, năm nay ba tuổi rưỡi!”

Hòa quản gia không kìm được ngồi xuống, nhẹ ôm lấy đứa trẻ.

Khi nhìn gần thì thấy đứa trẻ này giống nhị thiếu gia như đúc!

Bởi vì dung mạo hơn người nên lúc nhỏ nhị thiếu gia trông đẹp như một bé gái, chỉ đến tuổi thiếu niên mới dần dần trở nên anh tuấn.

Xem ra sau này tiểu thư lớn lên cũng sẽ vô cùng xinh đẹp!

Có tiếng ho khù khụ truyền ra từ trong phòng, Hòa quản gia nghe ra rằng không phải bệnh của lão phu nhân nặng thêm, mà là người đang nóng lòng.

Hạ Nhật Ninh hỏi: “Bà cháu thế nào rồi ạ?”
Hòa quản gia lễ độ trả lời: “Có vẻ sức khỏe của người không tốt lắm, nhị thiếu gia mau đến thăm bà ấy đi! Cổ nhân có câu, bảy mươi ba, tám mươi tư, diêm vương sẽ gọi! Năm nay lão phu nhân đã tám mươi tư tuổi rồi! Bác sĩ Tần bảo, tuổi đã cao, sức khỏe yếu đi là đương nhiên, nhưng chỉ cần tâm trạng vui vẻ, thì vẫn có thể qua khỏi.”

Lời của bà đã ám chỉ rõ ràng rằng nhị thiếu gia mau mang hai đứa trẻ vào thăm người đi.

Lão phu nhân đã mỏi mắt trông ngóng từ lâu lắm rồi!

Hạ Nhật Ninh không chần chừ nữa, nắm tay Thẩm Duệ đi vào.

Vừa vào tới cửa, đã thấy Hạ lão phu nhân nằm trên giường không ngừng ho.

“Bà!” Hạ Nhật Ninh sải bước tới, buông tay Thẩm Duệ ra, tiến lên thăm lão phu nhân trước.

Hạ lão phu nhân thấy tầm nhìn chắt trai của bà bị chặn, lập tức ho nhiều hơn.

Bà không cần tên nhóc hư đốn này, bà muốn gặp chắt trai của bà kìa!

Hạ lão phu nhân nhìn Hạ Nhật Ninh nhưng không hề hé răng.

Đến tận lúc Thẩm Duệ bước tới, gọi một tiếng “cụ nội”, gương mặt bà mới tươi rói như hoa nở khi xuân về.

Lẽ nào đến giờ phút này Hạ Nhật Ninh còn chưa biết rõ ư?

Cho nên lúc này hắn chỉ đứng bên cạnh, nhường chỗ cho con trai.

“Ngoan, cháu ngoan lắm!” Hạ lão phu nhân vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Duệ, chỉ trong nháy mắt bệnh tình bỗng tốt lên nhiều.

Chờ đến lúc Thẩm Hà cũng bước vào, Hạ lão phu nhân nghĩ bệnh của bà đã khỏi hẳn luôn rồi!

“Cháu chào cụ nội!” Thẩm Hà ngoan ngoan gọi.

“Ngoan lắm, ngoan lắm!” Hạ lão phu nhân nhìn Thẩm Duệ, rồi lại nhìn Thẩm Hà, bà thích cả hai đứa, muốn ôm hôn cả hai đứa.

Công lao của Thẩm Thất quả thực vô cùng lớn!

Nếu không phải là Thẩm Thất thì làm sao sinh ra được hai đứa nhỏ đáng yêu như thế này!

Thẩm Hà mở to mắt, nghiêm túc nhìn Hạ lão phu nhân, sau đó quay đầu nói nhỏ với Thẩm Duệ: “Anh ơi, sao em lại thấy cụ trông giống em thế nhỉ? Anh nhìn em xem, nhìn xem này! Có phải trông em rất giống cụ không?”

Tuy rằng hai đứa trẻ nói thầm, nhưng âm lượng cũng không quá nhỏ.

Toàn bộ những người đứng xung quanh đều nghe thấy.

Thẩm Duệ cũng nhìn Thẩm Hà, sau đó gật đầu: “Đúng là rất giống.”

Hạ lão phu nhân nghe thấy Thẩm Hà nói vậy, gần như tiêu tan hết mọi bệnh tật! Chẳng còn bệnh gì nữa!

Chắt gái của bà đáng yêu như vậy, làm sao bệnh được chứ?

Hạ lão phu nhân bỗng cảm thấy vô cùng ghen tỵ với Thẩm lão phu nhân, bà ấy có hai đứa trẻ đáng yêu này ở cạnh đã quá nhiều năm rồi!

Hạ Nhật Ninh và Hạ lão phu nhân cùng nở nụ cười.

“Vậy mà em vẫn nghĩ chỉ có chúng ta mới có gương mặt đặc biệt như vậy chứ nhỉ.” Thẩm Hà buồn bã nói.

Thẩm Duệ xoa đầu Thẩm Hà: “Tiểu Hà ngoan, tuy cằm mọi người đều nhọn, nhưng cằm tròn của em cũng rất đáng yêu mà.”

Thẩm Hà mới mấy tuổi nên vẫn còn tính trẻ con.

Cằm tròn vẫn luôn là niềm tự hào của Thẩm gia mà!

Không phải cằm tròn nào trông cũng đẹp như vậy đâu!

Thẩm Hà quay lại nói với Hạ lão phu nhân: “Cụ ơi, chú nói rằng sức khỏe cụ không tốt, vậy cháu múa cho cụ xem có được không? Lúc ở nhà, khi cụ ngoại không khỏe cháu cũng múa cho cụ xem, sau đó bệnh của cụ khỏi rất nhanh! Vậy giờ cháu cũng múa cho cụ xem nhé?”

Thẩm Duệ cũng bảo: “Cụ ơi, Tiểu Duệ bóp chân cho cụ nhé, Tiểu Duệ bóp chân rất giỏi, cụ ngoại thích nhất là được Tiểu Duệ bóp chân cho đấy ạ!”

“Được, được, được.” Hạ lão phu nhân không ngừng gật đầu.

Thẩm Hà liền bắt đầu vừa múa vừa hát: “Cụ ơi, Tiểu Hà múa là đẹp nhất đấy! Hôm nay Tiểu Hà múa một điệu chúc thọ cụ có được không ạ?”

“Được, được, được.” Hạ lão phu nhân vui đến mức cười không ngừng.

Thẩm Duệ bước qua một bên, bắt đầu bóp chân cho Hạ lão phu nhân.

Nhìn sắp nhỏ, Hạ lão phu nhân nghĩ rằng có khi bà ấy còn có thể sống thêm được hai mươi năm nữa.

Hạ Nhật Ninh ngồi bên cạnh, thấy hai đứa trẻ chơi với bà một cách vui vẻ, khóe mắt hắn cũng ươn ướt.

Lúc ấy, Tiểu Xuân đi vào, nói thầm với Hạ Nhật Ninh: “Tổng giám đốc, có tin từ Trình Thiên Cát.”

“Chuyện gì?” Hạ Nhật Ninh hỏi.

“Là chuyện của phu nhân. Bà ấy không dám liên lạc với cậu, nên bảo Trình Thiên Cát tới.” Tiểu Xuân nói nhỏ.

“Ra ngoài rồi nói.” Hạ Nhật Ninh đứng lên, rời khỏi phòng cùng Tiểu Xuân.

Hạ lão phu nhân mặc kệ Hạ Nhật Ninh rời đi! Chỉ cần trong phòng có hai đứa nhỏ đáng yêu này là đủ rồi!

Cháu trai có hề chi chứ? Chắt mới là quan trọng!

Hạ Nhật Ninh vừa đi ra, Tiểu Xuân lập tức bảo: “Phu nhân muốn tặng quà cho lão phu nhân, nhưng những món quà phu nhân đưa tới trước đây đều bị lão phu nhân ném đi cả. Đến giờ lão phu nhân vẫn không chịu tha thứ cho chuyện phu nhân đã làm năm đó.”

Hạ Nhật Ninh thở dài.

Khi khôi phục kí ức, hắn cũng bị giằng xé mất một thời gian dài.

Nhưng lúc này, hắn sẽ không dung túng cho bà ấy nữa.
Bởi vì sự dung túng trước kia của hắn, mà làm hại Tiểu Thất, khiến hai người chia lìa bốn năm trời!

Nếu như không phải hắn nhẹ dạ quá mức thì chuyện đó cũng không xảy ra.

Nhưng tốt xấu gì đó cũng là ba mẹ ruột của hắn.

Dù không tha thứ, hắn cũng không thể ngăn trở tình thân huyết thống.

Hạ Nhật Ninh nói: “Để tôi nói chuyện với bà rồi tính sau.”

Tiểu Xuân gật đầu.

Hạ Nhật Ninh lại vào phòng, nói với Thẩm Duệ và Thẩm Hà: “Tiểu Duệ, Tiểu Hà, không phải hai đứa muốn xem những thứ khác trong vườn sao? Hai đứa đi ngắm cảnh với Hòa quản gia được không? Lát nữa còn có điểm tâm rất ngon đấy!”

“Vâng ạ!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà vui vẻ trả lời.

Hạ lão phu nhân biết cháu có chuyện cần nói, liền bảo: “Các cháu đi với Hòa quản gia ra sau sân chơi một lát đi, chắc chắc các cháu sẽ rất thích phong cảnh ở đó. Hơn nữa, còn có rất nhiều đồ ăn ngon! Nếu các cháu thích thì cứ đến ăn thường xuyên!”

“Chúng cháu cảm ơn cụ ạ!” Thẩm Duệ và Thẩm Hà vui vẻ nói, vẫy tay với mọi người rồi tung tăng đi cùng Hòa quản gia.
“Có chuyện gì thế?” Hạ lão phu nhân hỏi thẳng: “Nếu cháu muốn hỏi mong muốn vào buổi tiệc mừng thọ năm nay của ta thì không cần hỏi nữa. Ta chỉ muốn hai đứa nhỏ này thôi! Không cần thứ gì khác! Cháu mang hai đứa về đi, đưa cả Tiểu Thất về nữa, chỉ cần bốn đứa đều đông đủ trước mặt ta thì chẳng cần điều gì nữa!”

Hạ Nhật Ninh hít sâu, ngồi bên giường nói: “Cháu sẽ cố gắng hết sức, được không bà? Nhưng trước khi nói về chuyện này, cháu muốn thương lượng chuyện này với bà một chút!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK