Vì có tác dụng kịp thời của thuốc, bệnh tình của ba Dương Lâm được khống chế nhanh chóng.
Chỉ vài ngày, bệnh viện liền thông báo có thể ra viện dưỡng bệnh.
Ba Dương Lâm vừa ra viện, mọi người trong nhà được thả lỏng hơn nhiều.
Mặc dù vẫn không có tiền, nhưng mọi người không cần phải trải qua cuộc sống ngày ngày bị đòi nợ đó nữa.
Tiền lương của Dương Lâm và mẹ của Dương Lâm dùng để trả nợ, tiền lương của ba Dương Lâm dùng để chi tiêu hàng ngày.
Trên cơ bản, cuộc sống như vậy cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng Dương Lâm không thể an phận như thế được, cô còn nhiệm vụ phải làm!
Làm gián điệp hai mặt, cô phải báo cáo tình hình của Thái Đức Phát và Trình Thiên Cát cho nhau.
Đương nhiên, Dương Lâm thiên vị Trình Thiên Cát, những gì cô báo cáo cho Thái Đức Phát toàn là những chuyện không quan trọng, nhưng mọi hành động của Thái Đức Phát cô đều nói hết cho Trình Thiên Cát.
Hôm nay, vừa hết giờ học Dương Lâm liền tới công ty.
Vì đã có lệnh của cấp trên, Dương Lâm có thể tới công ty và vào phòng làm việc của Thái Đức Phát bất cứ lúc nào, thế nên người coi cửa cũng không ngăn cản Dương Lâm, để mặc cho Dương Lâm đi vào.
Dương Lâm thuận lợi vào trong công ty, còn vào thẳng phòng làm việc của Thái Đức Phát.
Thái Đức Phát không ở đó.
Ngay lập tức, Dương Lâm liền nảy ra một ý. Cô đi xung quanh phòng làm việc một vòng, định tìm căn phòng nhỏ ẩn sau bức tường, tìm chìa khóa của kho hàng thứ ba.
Nhưng có tìm thế nào Dương Lâm cũng không tìm được lối vào.
Tên Thái Đức Phát này giấu kín thật!
Đang lúc Dương Lâm phiền muộn vì không nghĩ ra cách nào, ngoài phòng vang lên một chuỗi tiếng bước chân.
Dương Lâm vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chỉ một lát, Thái Đức Phát ôm một cô gái vào trong.
“Tổng giám đốc Thái.” Dương Lâm vờ như không nhìn thấy gì, cô đứng lên chào hỏi với Thái Đức Phát: “Tôi vừa lấy được một ít tin tức, cảm thấy có thể là tin quan trọng, vì vậy mới tới đây để báo cáo lại cho anh.”
Thái Đức Phát vừa uống rượu, mặt đỏ như mông khỉ.
Thấy là tin tức của Trình Thiên Cát, hắn đẩy cô gái kia ra bên cạnh, nói: “Ra ngoài đi.”
Cô gái đó liếc nhìn Dương Lâm rồi xoay người đi ra ngoài. Dương Lâm không hể để ý tới ánh mắt của cô ta. Sau khi cô ta đi ra ngoài, Dương Lâm mới nói: “Tôi vừa gặp An Tử Tuyên, anh ta nghe một cuộc điện thoại, nói là có người gửi một khoản tiền khoảng một trăm bảy lăm tỷ vào tài khoản của anh ta, hình như là bảo anh ta mua vật liệu. Trong cuộc điện thoại đó, anh ta cứ úp úp mở mở, tôi không rõ rốt cuộc là mua cái gì, nhưng anh ta có nhắc tới tổng giám đốc Thái anh, hình như là kho hàng số ba, hay là số mấy đó. Tôi không hiểu là ý gì nên mới tới báo cho anh.”
Nghe tới kho hàng số ba, ánh mắt vốn lờ mờ vì say khướt của Thái Đức Phát đột nhiên mở ra.
Dương Lâm biết, gần đây Thái Đức Phát đang thiếu tiền.
Mặc dù hắn là vua của vùng này, nắm giữ mạch máu kinh tế của cả vùng, nhưng càng là người như thế thì càng dễ thiếu tiền.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Có quá nhiều việc cần tiền.
Lúc đó, Thái Đức Phát niêm phong những thứ trong kho hàng số ba là vì chủ nhân của kho hàng đó nợ tiền hắn.
Bây giờ có cơ hội biến chỗ hàng đó thành tiền, Thái Đức Phát sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng: “Cô đang nói An thiếu gia đó có ý mua những thứ trong kho hàng thứ ba à?” Thái Đức Phát đăm chiêu suy từ gì đó rồi gật đầu, đang định sai người đi điều tra xem có gì trong kho hàng số ba ấy. Dương Lâm sợ mình sẽ làm hỏng chuyện của Trình Thiên Cát, lại mở miệng nói: “Không phải là muốn những thứ trong kho hàng, mà là muốn kho hàng đó. Hình như An thiếu gia có thứ hàng hóa gì đó cần một chỗ để tốt, mà vị trí của kho hàng số ba là tốt nhất, vậy nên An thiếu gia muốn tìm chủ nhân của kho hàng số ba, dùng nó để trữ đồ.”
Vẻ mặt của Thái Đức Phát hơi thay đổi: “Nói tiếp.”
An thiếu gia còn nói, một trăm bảy lăm tỷ này chỉ là tiền thời kì đầu, hình như về sau sẽ còn bỏ ra vài khoản nữa. Nhưng cụ thể là bên ngành nào thì tôi lại không nghe được.” Dương Lâm dò hỏi ý của Thái Đức Phát: “Tổng giám đốc Thái, vậy anh nói xem chuyện này…”
“Làm khá lắm.” Thái Đức Phát lập tức nhìn Dương Lâm bằng vẻ mặt hiền hòa, hắn cũng hiểu được rằng muốn để ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ trước, vì thế lấy một tấm chi phiếu từ trong ngăn kéo ra đưa cho Dương Lâm: “Đây là bảy trăm triệu, là phần thưởng cho cô.”
Dương Lâm cố tỏ ra như đang sáng cả mắt lên, vội vàng nói cám ơn: “Cám ơn tổng giám đốc Thái, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng!”
Thái Đức Phát rất hài lòng với biểu hiện của Dương Lâm, nói: “Tiếp tục theo dõi anh ta, một trăm bảy lăm tỷ cho thời kì đầu, xem ra mối làm ăn này cũng không nhỏ, nói không chừng tôi cũng có thể chen một chân. Nếu ở trên địa bàn của tôi thì không có lí nào lại tới tay không.”
“Vâng, vậy kho hàng số ba đó…” Dương Lâm dè dặt nhìn Thái Đức Phát: “Anh sẽ để An thiếu gia sử dụng sao?”
“Nói ra thì chuyện dùng kho hàng của tôi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tóm lại vẫn phải biết anh ta đang mua bán cái gì, chẳng lẽ để anh ta giấu một kho súng đạn mà tôi còn không biết à?” Thái Đức Phát cười rất vui vẻ.
Nếu là súng đạn thật thì hắn phát tài rồi!
Thế là, đến lúc này Thái Đức Phát vẫn không biết trong kho hàng thứ ba có thứ gì.
Hắn cho là những thứ hàng hóa bình thường…
Dù sao thì Thái Đức Phát có quá nhiều kho hàng, những thứ hàng linh tinh có cả tá, nếu kho nào cũng phải phải kiểm kê đến thì không mệt chết cũng sẽ tàn phế.
Dương Lâm lập tức nói ngay: “Tôi hiểu, tôi sẽ nghe ngóng cẩn thận xem là thứ gì!”
“Đi đi.” Thái Đức Phát xua tay: “Có tin tức gì thì tới báo ngay.”
“Vâng, tổng giám đốc Thái.” Dương Lâm đứng dậy rời khỏi công ty.
Sau khi về tới nhà, Dương Lâm gửi một tin nhắn cho Trình Thiên Cát: “Anh Tuyên, em đã nói với Thái Đức Phát đúng theo ý của anh rồi. Thái Đức Phát bảo em nghĩ cách để biết anh muốn vận chuyện hàng gì tới đây.”
Nhìn tin nhắn trên điện thoại di động, Trình Thiên Cát vắt một tay ra sau gáy rồi gối đầu lên, ung dung gõ một hàng chữ: “Nói với hắn ta, đó là hàng thực phẩm.”
Dương Lâm không nhịn được hỏi: “Là thực phẩm thật sao?”
“Đương nhiên là thật, hơn nữa tất cả đều là thật.” Trình Thiên Cát trả lời: “Cô bé ngoan, không nên hỏi quá nhiều.”
Dương Lâm chỉ trả lời lại một chữ ờ.
Trình Thiên Cát tính toán ngày tháng, thấy cũng sắp tới rồi, những gì cần lo lót thì cũng đã lo xong, nên ra tay rồi.
Lúc này, Dương Lâm lại gửi tin nhắn tới: “Thái Đức Phát cho em bảy trăm triệu, em không muốn lấy số tiền này.”
“Cho em thì em cứ cầm đi.” Trình Thiên Cát trả lời tin nhắn: “Đây mới chỉ là mới bắt đầu thôi, chờ em tích cóp đủ tiền rồi thì có thể rời khỏi nơi này.”
Trái tim của Dương Lâm không khỏi run lên: “Rời khỏi nơi này? Đi đâu? Nhà em ở đây, em còn phải đi học nữa!”
Trình Thiên Cát cười khẽ: “Ở đây có gì là tốt chứ? Môi trường ô nhiễm nặng, sức khỏe của ba mẹ em cũng không tốt. Nhân lúc còn trẻ kiếm lấy ít tiền, đưa họ tới một nơi non xanh nước biếc để dưỡng lão chẳng tốt hơn sao?”
Trái tim của Dương Lâm đập nhanh hẳn lên: Anh ấy nói vậy là có ý gì?