Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

20634

“Mợ, chúng ta có phải là người một nhà không?” Thẩm Hà ngẩng đầu hỏi Sùng Minh.

“Ừm, coi là vậy đi.” Sùng Minh đáp.

Trong lòng hắn sớm đã xem như người một nhà, nếu không hắn đã mặc kệ rồi.

“Nếu chúng ta đã là người một nhà, có phải chúng ta nên đi xem xem mami có bình an hay không?” Thẩm Hà hỏi.

Sùng Minh bị hỏi trúng rồi.

Sau khi tỉnh lại, hắn chỉ muốn nhanh chóng dẫn Thẩm Hà rời khỏi, căn bản là không nghĩ tới vấn đề Thẩm Thất có bình an hay không.

Mà Thẩm Hà hôm qua vì quá tức giận, quá đau lòng mà quên mất vấn đề này.

Nhưng mà đến hôm nay, cuối cùng Thẩm Hà cũng bình thường lại rồi.

So với tức giận thì sự an nguy của Thẩm Thất càng quan trọng hơn!

“Có những người khác ở đó, người khác sẽ bảo vệ mẹ con.” Sùng Minh trả lời chắc chắn.

“Ừm.” Thẩm Hà đáp một tiếng, không nói gì nữa, chỉ là đau buồn nhìn về phía xa, hi vọng mami mọi thứ đều bình an.

Lúc này Thẩm Thất đúng là không mấy bình an.

Có điều, có lẽ lời cầu nguyện của con gái linh nghiệm rồi, Thẩm Thất tuy lảo đảo liêu xiêu nhưng mà vẫn chưa thảm hại tới nông nỗi không còn gì cả.

Sau khi mặt trời mọc, sương sớm tan biến, quần áo trên người Thẩm Thất cũng dần khô ráo.

Thẩm Thất quay đầu lại nhìn, thấy không còn ai đuổi theo nữa, mới khó khăn ngồi trên mặt đất.

Mảnh vải buộc trên chân cũng trở nên rách nát rồi.

May là chất lượng vải cực tốt, trong tình huống bị ăn mòn như vậy mà vẫn chỉ rách nát.

Thẩm Thất nhìn chân của mình mà phát sầu, mình đã không còn quần áo để cởi nữa rồi, phải làm sao đây?

Nếu như hôm nay không thoát khỏi nơi chết tiệt này, tối nay làm sao mà nghỉ đây?

Làm sao đi tìm những người khác?

Thẩm Thất bỗng rơi vào hoảng loạn.

Cũng không biết những người khác bây giờ như thế nào rồi, cũng không biết trấn an người lớn tuổi hai bên thế nào rồi.

Nhưng tuyệt đối không thể để người lớn tuổi hai nhà biết được!

Nếu không, quả thực Thẩm Thất không dám nghĩ tới hậu quả!

Bụng lại réo lên lần nữa, Thẩm Thất mò được bã đậu, gắng sức bỏ vào miệng một miếng, không có nước nên cứ như thế mà nuốt, khiến cổ họng bị đau rát.

Thẩm Thất chật vật giơ tay lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ của mình bây giờ nhất định là vô cùng thảm hại nhỉ?

Không được, không thể ở lại nơi này, phải tiếp tục bước về phía trước!

Thẩm Thất khó khăn bò từ dưới đất lên, đôi chân gắng sức chịu đựng, chật vật tiếp tục bước về phía trước.

Thẩm Thất không hề biết phương hướng, chỉ có thể dựa vào mặt trời để xác định phương hướng.

Nhưng mà phương hướng này chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vì cô bị người khác làm hôn mê rồi mới mang tới đây, cô không biết mình phải đi theo phương hướng nào nữa.

Để đảm bảo an toàn, cô chỉ có thể đi về phía đông.

Chí ít, đi về phía đông, chắc có thể đi tới thành phố nhỉ?

Lúc này Thẩm Thất vô cùng hi vọng có người tới đây tìm thấy mình.

Tìm thấy mình, mình sẽ có cơ hội để đi tìm những người khác.

Mà lúc này nhóm người Hạ Nhật Ninh, sau khi không phải lo về Hạ lão phu nhân nữa, tất cả đều đến địa điểm xảy ra chuyện, bắt đầu tập trung tiến hành giải cứu.

Phùng Mạn Luân nhanh chóng phân tích được định vị điện thoại ở chỗ đó. Đồng thời trong cùng một ngày tụ tập với Hạ Nhật Ninh cấp tốc đến chỗ của người phụ nữ to béo kia.

Nhưng mà, khéo là khéo ở chỗ này.

Sau khi người phụ nữ to béo đem bán Thẩm Thất, được hơn năm mươi triệu, lập tức lái xe máy đi ra ngoài thị trấn cách mấy mươi ki-lô-mét để ăn chơi hưởng thụ, không ai biết rốt cuộc cô ta đã đi đâu cả.

Sau khi người phụ nữ to béo kia rời đi khoảng nửa tiếng đồng hồ, Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân dẫn người nhanh chóng đến thôn trang nơi cô ta ở.

Dân bản xứ ở đó sao có thể được gặp nhiều người ngoài như vậy chứ?

Đặc biệt đối phương còn đeo dây ruy băng, máy móc thiết bị trên người?

Hạ Nhật Ninh cũng không nhiều lời, trực tiếp mang ra một xấp tiền mặt, lấy ảnh của Thẩm Thất ra hỏi: “Các người ai đã gặp người phụ nữ này? Nói cho tôi tung tích của cô ấy, số tiền này đều cho người đó!”

Các thôn dân từ trước tới giờ chưa nhìn thấy hành động nào thể hiện sự giàu có như vậy. Mọi người xì xào bàn tán, thì thầm với nhau, chỉ là không có ai lên tiếng.

Tuy bọn họ biết người phụ nữ to béo kia không chân chính gì, tán tận lương tâm đem cô gái bị lạc đường bán đi.

Nhưng dù sao bọn họ cũng là người một thôn.

Gặp phải báo ứng cũng sẽ không báo lên người họ, cho nên không ai lên tiếng.

Hạ Nhật Ninh lại móc ra một xấp tiền mặt nữa, để lên mui xe ô tô: “Một trăm triệu đồng, ai nói với tôi tung tích của người phụ nữ này, số tiền này sẽ là của người đó!”

Lần này Hạ Nhật Ninh tới vội vàng nên không mang nhiều tiền mặt.

Phùng Mạn Luân cũng vậy.

Mấy vị thiếu gia này, nào ai có thói quen mang theo tiền mặt cơ chứ?

Mỗi khi ra ngoài, dùng thẻ của mình quẹt không tốt hơn sao?

Nhưng ở đây không quẹt thẻ được, chỉ có thể lấy tiền mặt thôi!

Phùng Mạn Luân quay đầu bảo người của mình đem hết tất cả tiền mặt ra, nhiều vô kể chừng ba trăm triệu đồng, trực tiếp đặt lên mui xe, nói thêm: “Chỗ này cộng lại có hơn ba trăm triệu đồng, đủ cho cả nhà mấy người sống sung sướng trong mấy năm. Chúng tôi chỉ cần tung tích của cô ấy, sẽ không tiết lộ là ai đã nói ra. Ai đồng ý lấy số tiền này thì nửa tiếng đồng hồ sau, ra phía sau rừng cây tìm chúng tôi.”

Quả nhiên, rất nhiều người trong đám đông bắt đầu dao động.

Lúc cô gái kia tới đây, thực ra là họ cũng đoán ra, đó chắc chắn là người trong thành phố lớn.

Vừa thấy da thịt trắng trắng mềm mềm như vậy là biết không phải người nông thôn rồi.

Người ta mất tích, người nhà nhất định sẽ đến tìm!

Có điều, người nhà của cô gái đó lại giàu có đến thế này ư?

Tùy hứng đã lấy ra hơn ba trăm triệu rồi!

Các thôn dân dường như đã tìm thấy cơ hội phát tài, từng người từng người đều mượn cớ có việc phải đi.

Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân nhanh chóng đến rừng cây sau thôn để đợi bọn họ.

Quả nhiên, một lúc sau có người nhanh chân chạy tới, thấp giọng nói: “Tôi đã gặp cô gái này rồi! Rất xinh đẹp, cô ấy rất thảm, nói là muốn mượn điện thoại để gọi. Sau đó bị con dâu nhà Hai Mập dẫn về nhà rồi. Cuối cùng không có tin tức gì nữa.”

Hạ Nhật Ninh cầm tiền mặt trực tiếp vứt cho hắn: “Nhà Hai Mập ở đâu?”

“Chính là căn nhà đẹp nhất ở thôn chúng tôi. Các người phải nhanh lên, con dâu nhà Hai Mập kia không tốt đẹp gì đâu.” Người đó nói xong câu này, cầm tiền chạy đi trong im lặng.

Một lúc sau lại có một người đến, thần thần bí bí nói: “Cô gái mà các anh nói tôi đã gặp rồi. Hôm nay tới đây, nói là bị lạc đường với đoàn du lịch. Bị mụ vợ của Hai Mập dẫn về rồi.”

“Tin này tôi đã biết rồi, nói điều gì có ích đi.” Phùng Mạn Luân nói.

Phùng Mạn Luân cầm một xấp tiền mặt trong tay, cố ý giơ lên giơ xuống.

“Tốt nhất là các anh nhanh một chút, mụ kia là kẻ buôn người, chuyên lừa gạt các cô gái nhỏ bán vào trong núi sâu!” Người đó nhìn có vẻ dữ tợn.

Khuôn mặt Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân biến sắc!

Vội vàng qua loa!

Thẩm Thất vốn có nhan sắc, lại rơi vào tay của bọn buôn người tại cái nơi quỷ quái này.

Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân đến nghĩ cũng không dám nghĩ!

Phùng Mạn Luân lại cầm một xấp tiền mặt: “Dẫn chúng tôi đi, số tiền này sẽ là của anh.”

“Không được, đều là người một thôn, sau này vẫn còn gặp mặt! Tôi không thể dẫn các anh đi được! Ngôi nhà đẹp nhất thôn chính là nhà của Hai Mập!” Người đó cướp xấp tiền trong tay Phùng Mạn Luân, vội vã quay người chạy mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK