Nhảy được một lúc thì Vy Vy đứng không vững, ngã nhào xuống kế bên.
“Coi chừng!” Văn Gian Thanh nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy Vy Vy, kéo lên một cái, sau đó toàn thân Vy Vy đã ngã vào trong lòng của Văn Gian Thanh.
Một giây sau, hai người dường như bị đóng băng tại chỗ vậy.
Vy Vy nhanh chóng đẩy Văn Gian Thanh ra, đỏ hết mặt nói: “Xin lỗi! Tôi… tôi…”
“Không sao. Tôi… tôi…” Văn Gian Thanh cũng ấp ơ ấp úng không biết nên nói gì.
Những bà cô trong công viên vẫn đang nhảy múa rất hăng say, dường như không ai phát hiện sự khác thường của họ.
Hai người cứ đỏ ửng mặt lên như vậy.
“Không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên về thôi.” Vy Vy căng thẳng nói: “Chúng ta nên về trước đi…”
“Được.” Văn Gian Thanh cũng lúng túng trả lời: “Đúng là không còn sớm nữa rồi!”
Sau khi nói xong, thì hai người đều cùng lúc xoay người qua, rời khỏi công viên.
Lúc về, Vy Vy và Văn Gian Thanh không ngồi xe buýt nữa, mà trực tiếp đón xe về căn hộ.
Trên đường đi, hai người cũng không nói chuyện với nhau.
Rõ ràng rất muốn phá tan sự ngượng ngùng này, nhưng lại không biết nên nói gì cho thích hợp, nên họ cứ im lặng như vậy.
Đợi đến khi họ về đến trước cửa phòng, thì Văn Gian Thanh cuối cùng cũng lấy được hết can đảm chào tạm biệt Vy Vy: “Hôm nay, thật rất cám ơn cô. Ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Vy Vy cúi đầu trả lời một tiếng, sau đó giơ tay lên mở cửa rồi biến mất ngay đằng sau cánh cửa.
Văn Gian Thanh nhìn thấy Vy Vy đóng cửa lại, chợt cảm thấy có chút hoang mang, sau đó cũng mở cửa đi vào phòng.
Tranh Tranh vẫn không có ở đây.
Hình như cô ấy đã không định trở về đây nữa rồi.
Căn phòng cứ lạnh lẽo và không có chút bóng dáng người nào cả.
Văn Gian Thanh ngồi trên ghế sô-pha, hồi tưởng lại những việc xảy ra ngày hôm nay.
Khi anh ấy nhớ đến cảnh tượng trong công viên, khi Vy Vy bị anh ấy kéo vào trong vòng tay, thì cảm giác đó thật sự quá tuyệt vời… không bút mực nào diễn tả được.
Nhưng sao anh ấy lại có thể nảy sinh suy nghĩ này với một người hàng xóm vừa mới quen biết hai ngày nay chứ?
Quả thật là quá khoa trương rồi!
Người anh ấy thích là Tranh Tranh mà…
Người anh ấy thích, có thật là Tranh Tranh không?
Từ khi quen biết Tranh Tranh đến giờ, anh ấy vẫn chưa từng chủ động ôm cô ấy, nên cũng không hề liên tưởng đến những chuyện khác.
Tranh Tranh dường như rất bí ẩn…
Tranh Tranh dường như rất…
Thôi vậy, không nghĩ đến cô ấy nữa.
Cứ tùy ý cô ấy, muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm.
Không nghĩ về Tranh Tranh nữa, nhưng trong đầu của anh ấy lại hiện lên khuôn mặt của Vy Vy đang nhắm mắt lại lắng nghe tiếng chuông gió trên tòa tháp cổ.
Đột nhiên anh cảm thấy, Vy Vy trong bộ dạng đó thật xinh đẹp.
Và Vy Vy khi trở về phòng, cũng không tránh khỏi tiếng tim đập thình thịch.
Cô làm sao thế này?
Sao cô lại có thể nảy sinh cảm giác này với khách hàng của mình chứ?
Đây là điều cấm kỵ nhất mà!
Vy Vy cố gắng khiến cho tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại, sau đó vẽ một dấu tích trên biểu đồ diễn biến nhiệm vụ của mình.
Đợi đến khi vẽ xong hết tất cả, thì cũng là lúc cô phải rút lui hoàn toàn.
Nhưng lần này, thật sự có thể rút lui hoàn toàn được sao?
Vy Vy bỏ bút xuống, sắc mặt có chút hoang mang.
Nói thật là, Văn Gian Thanh thật sự là một người con trai khiến ai cũng phải yêu thích.
Lịch sự, dịu dàng, thông minh.
Anh chưa từng khoe khoang qua những thứ mình có được.
Cũng sẽ không tùy tiện chế giễu những thứ mà người khác không có được.
Điều này đủ để chứng minh, gia giáo của nhà anh đúng là rất tốt rất tốt.
Người con trai được giáo dục tốt như vậy, thật sự rất dễ dàng khiến người khác phải yêu thích.
Vy Vy dù vẫn đang thuyết phục chính mình, đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi, nhưng cô vẫn không tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm với Văn Gian Thanh.
Không phải vì tài sản địa vị hoặc khuôn mặt của Văn Gian Thanh, mà là sự chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo của anh ấy.
Đây là một phép lịch sự cơ bản nhất.
Anh ấy đã làm rất tốt.
Chăm sóc cho một người con gái rất tốt.
Chắc sẽ không có một cô gái nào có thể từ chối được một người con trai lịch sự như vậy.
Dù Văn Gian Thanh chỉ mới mười sáu tuổi thôi, dù Vy Vy cũng chỉ mười bảy tuổi, dù cho hai người vẫn còn trong lứa tuổi trưởng thành.
Nhưng sự rung động đó, đã rất đẹp đẽ rồi.
Vy Vy không ngừng thuyết phục chính mình, không thể nảy sinh tình cảm với khách hàng của mình, dù cho anh ấy có lịch sự như thế nào, dù cho anh ấy có… dễ thương như thế nào…
Nhưng mà, cuối cùng cũng có một số điều không giống như trước nữa…
Và giờ phút này, Tranh Tranh vẫn trong ở trong phòng của Vệ Cương, cứ quấn lấy trên giường với Vệ Cương không ngừng.
Sau khi xong việc, Vệ Cương thắp một điếu thuốc, ôm lấy Tranh Tranh nói: “Bây giờ em có hối hận khi quen anh không?”
Tranh Tranh ôm lấy eo của Vệ Cương, khuôn mặt rất ngọt ngào nói: “Sao lại hối hận được chứ? Em rất thích anh mà!”
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày thôi, nhưng Tranh Tranh đã đi chuyển từ bên cạnh Văn Gian Thanh sang bên cạnh Vệ Cương mất rồi, cô ta còn luôn mở miệng nói đó chính là tình yêu nữa.
“Anh cũng rất thích em, em yêu à.” Vệ Cương hôn lên má Tranh Tranh một cái, sau đó cầm điện thoại lên nói: “Nào, em yêu, chúng ta chụp mấy tấm nào. Anh chuẩn bị đem về nhà cho người nhà anh xem người con dâu trong tương lai của họ.”
Tranh Tranh do dự một hồi: “Không cần phải làm vậy đâu.”
“Đương nhiên cần rồi. Nếu không thì, làm sao anh ăn nói với người nhà anh đây? Anh đã mấy ngày không về nhà rồi. Giáo dục của nhà anh rất nghiêm khắc. Nếu anh không về nhà, thì nhất định phải có câu trả lời thích hợp! Hơn nữa, vợ của anh tốt như vậy, đương nhiên anh phải nói một tiếng với người nhà của mình rồi.” Khi Vệ Cương buông lời ngon tiếng ngọt thì quả thật là không ai có thể cưỡng lại được.
Cứ luôn miệng kêu cô ấy là vợ như vậy, kêu đến nỗi Tranh Tranh cảm thấy say sưa trong lòng!
Vì vậy nên cô mới âm thầm đồng ý hành động của hắn ta, tách tách chụp hết mấy tấm hình trên giường cùng hắn.
Sau khi chụp xong, thì Tranh Tranh lo lắng hỏi: “Có thật anh sẽ kết hôn với em không?”
Vệ Cương thuận miệng trả lời: “Đương nhiên rồi. Anh thích em như vậy, không cưới em thì cưới ai?”
“Vậy có thật anh chính là con nhà giàu không?” Tranh Tranh cắn chặt môi lo lắng hỏi.
Trong ánh mắt của Vệ Cương lóe lên một sự chế giễu không hề nhẹ.
Chẳng trách tại sao anh ta lại tìm hắn đến diễn kịch, con đàn bà này đúng là…
“Đương nhiên rồi. Nhưng mà, mình à, rốt cuộc em bao nhiêu tuổi vậy?” Vệ Cương khi đặt câu hỏi này, thì hắn đã nhanh chóng mở chức năng ghi âm trên điện thoại lên.
Tranh Tranh đối với Vệ Cương quả nhiên là thao thao bất tuyệt, nghe thấy hắn hỏi như vậy, cô ấy chợt do dự một hồi rồi trả lời: “Năm nay thật ra em đã hai mươi tuổi rồi. Bởi vì dáng người nhỏ nhắn, cho nên em cứ bị cho rằng em mười tám tuổi.”
“Vậy rốt cuộc học lực của em như thế nào?” Vệ Cương lại hỏi.
“Em… em…” Tranh Tranh cảm thấy rất khó xử, nhưng vẫn trả lời câu hỏi này: “Em không hề học qua đại học, em đã tốt nghiệp bên trường ngành rồi, sau đó em đi làm MC.”
“Ừ, điều kiện ngoại hình của em khá tốt.” Vệ Cương lại hỏi: “MC của loại chương trình nào?”
“Là… là loại đó…” Tranh Tranh lập tức giải thích: “Em cũng chỉ làm một thời gian thì không làm nữa rồi. Sau khi kênh đó bị cấm thì em đã đi làm diễn viên quần chúng. Em là trong sạch mà, anh phải tin em.”
“Ừ ừ, anh tin em. Đúng rồi, trước khi quen biết anh, em đã không yêu đương bao lâu rồi?” Vệ Cương lại mở miệng hỏi.
“Em… khoảng một hai năm không yêu đương rồi!” Tranh Tranh tiếp tục mở miệng nói: “Em cảm thấy em độc thân lâu như vậy, chình là đợi sự xuất hiện của anh. Anh sẽ luôn luôn yêu em chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Vệ Cương tiện tay gửi đoạn ghi âm ra ngoài.
Nhiệm vụ của hắn, sắp hoàn thành rồi.