Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2035

Thẩm Thất bị Hạ Nhật Ninh nhìn như vậy, khiến toàn thân cô nổi hết da gà.

Người đàn ông này vẫn luôn có bản lĩnh như vậy

Dù cho là một nụ cười như thản nhiên, cũng có thể khiến người khác đứng ngồi không yên.

Thẩm Thất ấp ơ ấp úng nói: “Tôi… tôi nói…”

“Tiểu Xuân, lấy hai trăm ngàn tiền mặt qua đây.” Hạ Nhật Ninh gọi cho trợ lý Tiểu Xuân.


Không lâu sau, Tiểu Xuân bước xuống từ chiếc xe phía sau, cầm theo một chiếc cặp nhỏ nhắn đi tới, đưa cho Hạ Nhật Ninh.

“Sự kiện của trưa nay tuy không phải một buổi tiệc chính thức, chỉ là một buổi tụ họp mang tính gia đình. Nhưng ta vẫn không hy vọng nhìn thấy bộ dạng mất hồn của cô, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thân phận của ta.” Rõ ràng Hạ Nhật Ninh không nghĩ như vậy, nhưng lại nói như vậy: “Hai trăm ngàn này cứ xem như ta cho cô mượn, hoặc cộng lại vào món nợ của cô. Đối với cô mà nói, hai trăm ngàn này đã không còn sự khác biệt gì cả.”

Thẩm Thất thật sự rất muốn từ chối.

Thế nhưng ánh mắt của cô lại dính chặt vào chiếc cặp này, cô mới biết được mình có không cách nào từ chối được nữa.

Bởi vì, cô thật sự thật sự rất cần đến số tiền này.

Dù cho lời nói của Hạ Nhật Ninh có khó nghe như thế nào đi nữa, thì dù sao hắn cũng đang giúp cô.

Thẩm Thất thật lòng nói lời cám ơn với Hạ Nhật Ninh: “Cám ơn anh Hạ tổng. Tôi sẽ cố gắng làm việc. Để có thể mau chóng trả hết nợ cho anh.”

“Được rồi, hãy dẹp biểu cảm buồn rầu của cô đi, chúng ta sắp đến nơi rồi.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Thẩm Thất cầm lấy chiếc cặp nhỏ đó, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.

Không thể không thừa nhận, món tiền này thật sự đã cứu cô trong nguy cấp.

Cô phải làm lụng vất vả từ sáng đến tối, thật sự không thể ở nhà chăm sóc cho anh trai được.

Có được món tiền này, không những có thể đóng tiền trị bệnh cho anh, còn có thể mời một bảo mẫu chăm sóc cho anh ấy thay cô vào buổi sáng.

Tuy lại tăng thêm một món nợ nữa…

Thế nhưng, anh ta nói đúng, đối với cô bây giờ, thiếu quá nhiều tiền sẽ không còn cảm thấy ngại nữa, cũng giống như bọ chét nhiều quá nên cũng không cảm thấy ngứa nữa rồi.

Những ngày tháng tiếp theo, hãy để cô dốc hết sức kiếm tiền trả nợ vậy!

Mới nghĩ đến đây, thì biểu cảm u sầu trên trên mặt Thẩm Thất dần dần tiêu tan, ánh mắt cũng trở nên sáng lạng hơn.

Hạ Nhật Ninh nhìn thấy sắc mặt nhẹ nhõm của Thẩm Thất từ trong kính chiếu hậu, khóe mắt hắn chợt lóe lên một sự vui mừng.

Quả nhiên, mười phút sau trôi qua, Chiếc Aston Martin đã đậu trước một tòa biệt thự có kiến trúc kiểu Tây Âu rất cổ điển..

Bảo vệ trước cửa chỉ nhìn bảng số xe một lần, liền cúi đầu lịch sự mở cánh cửa lớn ra.

Trong khoảng khắc đi vào cửa lớn, Thẩm Thất bỗng nhiên căng thẳng một cách vô cớ.

Tuy rằng cô đã từng phục vụ cho những người trong giới thượng lưu, thế nhưng cô chưa từng tham gia qua những buổi tiệc xa xỉ này.

Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc học ra thì cô chỉ ở nhà chăm sóc cho anh trai.

Thẩm Ân Ân đại diện cho Thẩm Gia, ra mặt tất cả các sự kiện.

Thẩm Phu Nhân và Thẩm Cang luôn miệng nhắc đến Thẩm Ân Ân, chưa từng nhắc đến Thẩm Thất bao giờ, nên mới không ai biết được trong nhà họ Thẩm còn một người con gái tên Thẩm Thất.

Thậm chí ngay đến người hầu trong Thẩm Gia cũng không thèm nể mặt Thẩm Thất, nên người bên ngoài càng khẳng định Thẩm Thất là con riêng hơn.

Sau khi xuống xe, Thẩm Thất ngoan ngoãn vác lấy cánh tay của Hạ Nhật Ninh, từ từ đi vào bên trong.

Giây phút cánh cửa lớn ấy mở ra, trước mặt Thẩm Thất chỉ toàn là y hương tấn ảnh.

Dù cho đây chỉ là một buổi tiệc tư nhân nhỏ, nhưng những mỹ nữ đến đây trong ngày hôm nay dường như nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều.

Vả lại còn không ít mỹ nữ còn thường xuyên bám lấy một người đàn ông tuấn tú có đôi mắt đào hoa.

Bên cạnh có một cặp sinh đôi đang ngồi, khuôn mặt của họ tinh tế như được khắc họa vậy, hầu như giống nhau y hệt, không cách nào phân biệt được.

Bên cạnh ba người này có không ít cô gái vây xung quanh, và dường như họ cũng rất vui vẻ tiếp nhận.

Khi họ nhìn thấy Hạ Nhật Ninh dẫn theo Thẩm Thất đi tới, thì đột nhiên mở to miệng kinh ngạc.

“Woa Woa, có phải tôi bị hoa mắt rồi không? Nhật Ninh lại dẫn theo một người phụ nữ xuất hiện rồi sao?” Người đàn ông có đôi mắt đào hoa kêu lên: “ Phạm Thành, Phạm Ly, có phải tôi bị hoa mắt rồi không?”

Cặp sinh đôi đó cũng rất phối hợp với anh ta, làm ra một sắc mặt không thể nào tin được: “Đôi mắt của chúng ta đã bị trọng thương đến một vạn điểm rồi.”

Hạ Nhật Ninh nhìn thấy những con ong bướm này. chợt nhíu mày lại nói: “Các cô lui xuống đi!”

Những người phụ nữ đó xoay đầu qua nhìn người đàn ông có đôi mắt đào hoa, thấy người đó khẽ gật đầu, mới chịu lui xuống theo thứ tự.

Thẩm Thất chỉ cảm thấy luồng không khí quanh cô chợt tươi mới hơn rất nhiều.

“Nhật Ninh, anh không dự định giới thiệu cho chúng tôi sao?” Người đàn ông có đôi mắt đào hòa thích thú nhìn Thẩm Thất: “Đây là hoa khôi vừa mới tìm được ở đại học nào vậy? Trông cũng thật trong sáng đó.”

Hạ Nhật Ninh chỉ vào người đàn ông có đôi mắt đào hoa nói với Thẩm Thất: “Anh ấy tên là Văn Nhất Phi, ông ngoại của anh ấy là Trung tướng của nước Anh, có một phần tư dòng máu nước Anh. Hai người này là Phạm Thành, Phạm Ly, hai người sinh đôi, là thiếu gia của công ty giải trí Phạm Thị. Họ đều là bạn tốt nhất của ta.”

Sau khi giới thiệu xong ba người đó, hắn lại giới thiệu với những người khác: “Cô ấy là Thẩm Thất.”

Không hề giới thiệu thêm chút gì, hắn chỉ nói vỏn vẹn bốn chữ đó mà thôi.

Nhưng cũng vì bốn chữ này, khiến ba người đàn ông đang ngồi đó, chợt dùng ánh mắt thích thú nhìn Thẩm Thất một hồi lâu.

Thẩm Thất có chút bất an: “Chào các anh, tôi là Thẩm Thất, là…”

Không đợi Thẩm Thất nói xong, Hạ Nhật Ninh liền lập tức nói: “Được rồi, chúng ta biết cô tên gì là được rồi, những việc khác không cần phải nói cho chúng ta biết! Những người phụ nữ của bọn họ đã đủ nhiều lắm rồi.”

Mặt của Thẩm Thất ửng đỏ lên.

Ý của cô không phải như vậy!

Phạm Thành cười hihi: “Mau ngồi xuống! Đây là lần đầu tiên Nhật Ninh dẫn theo phụ nữ xuất hiện trước mặt chúng ta đó.”

Thẩm Thất mở miệng ra, muốn giải thích một điều gì đó.

Nhưng người ta cũng đâu có nói gì , thì mình nên giải thích thế nào đây?

Hạ Nhật Ninh lại tiếp lời ngay tức khắc, nói: “Các người kêu tôi qua đây, chắc không phải để thảo luận bạn đồng hành của tôi đó chứ? Đúng rồi, Văn Nhất Phi, lúc nãy anh nói trong điện thoại, là anh sẽ nuốt chửng khoán nghiệp vùng Tây Bắc sao? Anh có bao nhiêu phần thắng trong tay?”

Nói về vấn đề chính, thì quả nhiên Văn Nhất Phi trở nên nghiêm túc hơn nhiều, liền nói: “Phần thắng thì không nhiều lắm, cho nên mới gọi các anh qua đây hết. Sao rồi, có hứng thú tham gia không? Khoán nghiệp vùng Tây Bắc mấy năm gần đây bị tổn thất rất nghiêm trọng, các thiết bị trong đó bị lão hóa vô cùng nặng nề, những người trong công ty dao động không ngừng. Cho nên tôi mới chuẩn bị bỏ ra 5 tỷ tiền Anh nuốt chửng doanh nghiệp này. Nhưng cha tôi lại không cho tôi nhiều tiền như vậy, bên ông ngoại tôi cũng không giúp được gì cả.”

Phạm Ly nhíu mày lại nói: “Khoán nghiệp Tây Bắc ư? Doanh nghiệp này thật khó lòng nuốt chửng được. Tôi có nghe cha tôi nói qua, công ty này dường như đã bị không ít người nhắm đến.”

Văn Nhất Phi vỗ tay, nói: “Cho nên tôi mới tìm Nhật Ninh giúp đỡ đây này! Giữa chúng ta còn có ai giàu có hơn Nhật Ninh nữa chứ. 5 tỷ tiền Anh, đối với chúng ta là một khó khăn, nhưng đối với Nhật Ninh thì lại không là gì cả. Có phải không Thẩm Thất?”

Văn Nhất Phi sau khi nói xong việc chính, cũng không quên làm ra bộ dạng vô tội đi truy hỏi Thẩm Thất.

Thẩm Thất đang nghe họ nói việc chính, đang dự định tìm cớ né qua một bên, nhưng không ngờ lại bị Văn Nhất Phi hỏi một câu như vậy.

“A…” Thẩm Thất hoang mang nhìn vào bọn họ: “Xin lỗi, những chuyện này tôi không biết rõ lắm.”

“Vậy cô biết gì?” Văn Nhất Phi dường như không định buông tha cho Thẩm Thất, tiếp tục hỏi thêm một câu.

Thẩm Thất lập tức xoay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK