Phương Phương đang nói liền dừng lại.
Cả người ngây ra, cô cứng nhắc quay đầu nhìn Phạm Thành: “Cái gì cơ?”
“Con bé là cháu gái tôi, cô nói con bé không mặc đồ thiết kế của S. A à?” Phạm Thành giải thích: “Phương Phương cô là diễn viên cũ có trình độ, là cựu nhân viên giải trí của Phạm Thị chúng ta. Nhưng cái thói quen thích bắt bẻ và coi thường người khác đó có thể sửa được không? May mà hôm nay cô gặp Tiểu Mạch đấy, nếu gặp người khác liệu cô còn đứng ở đây nói chuyện được không?”
Phương Phương trố mắt đứng nhìn một lúc lâu vẫn không khôi phục lại tinh thần.
Cô không có nghe nhầm chứ!
Ông chủ nói rằng cô gái này là cháu gái của hắn sao?
Sao có thể?
Nhà họ Phạm làm gì có con gái nhỉ?
Thẩm Mạch chu miệng nói: “Cháu không quan tâm đến chị ta. Cháu đi tìm chị đây!”
Phạm Ly lập tức nói: “Ừm, cháu đi đi. Tiểu Hà vẫn ở trong phòng làm việc đợi cháu đó. Tiểu Mạch, cháu thích vai gì? Chú sẽ cho cháu vai đó.”
Thẩm Mạch nghe thấy vậy rất hạnh phúc liền ôm lấy cánh tay Phạm Ly làm nũng nói: “Cháu muốn ở cùng chị thôi!”
“Ừm, được rồi. Chú sẽ sắp xếp cho cháu được xuất hiện nhiều hơn, nhưng không phải nhân vật lòng cốt, được không? Vì vậy, cháu cũng không cần lo lắng về việc không khớp lời thoại, cũng không cần lo lắng khi ít được xuất hiện.” Phạm Ly cưng chiều nói.
“Cũng được ạ.” Thẩm Mạch trả lời một câu xong vui vẻ hôn nhẹ một cái lên mặt Phạm Ly nói: “Cảm ơn chú.”
“Đừng vội cảm ơn chú! Chú cũng nói rõ với cháu rồi nha! Nếu như ba cháu biết cháu sẽ bị mắng đó, đến lúc đó không được khóc nhè đâu đấy.” Phạm Ly cố ý xị mặt nói: “Ai mà chẳng biết, ba rất cưng chiều cháu? Cả Nhà họ Thẩm này chiều cháu đến hư rồi!”
Thẩm Mạch cười hì hì.
Phương Phương đứng bên cạnh nghe được vài câu cuối, mặt cô chợt biến sắc!
Cuối cùng cô cũng phản ứng lại.
Hóa ra cô gái mà cô luôn coi thường, lại là tiểu thư của Nhà họ Thẩm ở Đông Bắc.
Trời ơi!
Khi nãy cô lại...cô lại...
Lúc này Phương Phương chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, rất rát rất rát.
Lẽ nào, lẽ nào người đó...
Bụng Phương Phương chợt quặn lại.
Cô thật sự không nghĩ rằng lời cô gái này nói lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Nhưng bây giờ nghĩ lại hình như cô bé này cũng chưa từng nói rằng...
Dường như từ đầu chí cuối, chỉ mình Phương Phương tự cho rằng, Thẩm Mạch chỉ là diễn viên nhỏ dựa vào vẻ bề ngoài mà...
Bây giờ Phương Phương thật sự khóc không ra nước mắt.
Cô lại đắc tội với tiểu thư Nhà họ Thẩm rồi.
Sau này, làm sao có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp đây?
Phương Phương lập tức quay đầu sang nhìn Phạm Thành và Phạm Ly với vẻ mặt cầu cứu.
Phạm Thành và Phạm Ly cũng không nhìn lại.
Khi bắt nạt người khác thì bắt nạt vui vẻ như vậy mà, giờ quay lại biết về danh tính đối phương thì lại bắt đầu cầu xin tha thứ?
Làm gì có chuyện tốt đẹp vậy?
Hơn nữa Phạm Thành và Phạm Ly sao có thể để Thẩm Mạch tủi thân vì Phương Phương chứ?
Do đó Phạm Thành và Phạm Ly nói với Thẩm Mạch: “Được rồi, không có chuyện gì thì về sớm cùng Tiểu Hà đi. Đợi đến lúc bấm máy thì lại đến!”
“Vâng! Gặp chú sau!” Thẩm Mạch vui vẻ vẫy tay ra về.
Sau khi Thẩm Mạch đi rồi thì Phương Phương lập tức nói: “Ông chủ, em xin lỗi! Em thật sự không biết thân phận của cô ấy! Mọi người đều là người lớn rộng lượng giúp em đi mà.”
Phạm Thành và Phạm Ly cùng nhau nói: “Giúp cô, bọn tôi không làm được. Nếu bọn tôi giúp cô, đến lúc đó sẽ đắc tội với Sùng Minh và Thẩm Lục! Nếu cô may mắn, thì khi quay phim Nhà họ Thẩm bắt nạt cô để hả giận một chút, hoặc sẽ cho qua chuyện này. Còn nếu.... không xả được giận... Phương Phương chúng ta biết bị thương ở phim trường, trước tiên sớm mua bảo hiểm và chuẩn bị di chúc đi.”
Nói xong, Phạm Thành và Phạm Ly không thèm nhìn Phương Phương mà rời đi.
Phương Phương đứng nguyên tại chỗ, cảm giác lạnh từ đầu đến chân.
Chuẩn bị hậu sự sao?
Lẽ nào còn nguy hiểm đến tính mạng?
Lúc này Phương Phương không dùng diễn xuất, cả người như bị sét đánh, lập tức dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống đất.
Mọi người xung quanh đều nhìn Phương Phương bằng ánh mắt thương cảm, nhưng không ai dám đi tới an ủi một câu.
Phương Phương đắc tội với đại tiểu thư Nhà họ Thẩm.
Người của nhà họ Hạ và nhà họ Thẩm mà cũng dám đắc tội, không biết có nên gọi là dũng cảm không nữa.
Trợ lý và đồng nghiệp của Phương Phương đều đứng chết lặng một bên nhìn nhau không biết nên nói gì.
Thậm chí lòng của họ có chút lung lay và bắt đầu cân nhắc lại việc có nên sớm tránh xa Phương Phương không?
Thẩm Mạch hoàn toàn không biết tình trạng của Phương Phương vẫn vui vẻ quay trở về phòng làm việc.
Vừa mở cửa thì nhìn thấy Thẩm Hà đang gọi điện thoại.
Thẩm Mạch ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, kiên nhẫn chờ Thẩm Hà nghe điện.
Thẩm Hà đang nói chuyện điện thoại với Tư Nhiên.
Trong điện thoại Tư Nhiên nói: “Hôm nay em có bận gì không? Có cần anh sang giúp một tay không?”
“Không cần đâu ạ, có chuyện gì cần em sẽ gọi điện cho anh!” Thẩm Hà cười trả lời: “Tư Nhiên, bên anh vẫn phát triển thuận lợi chứ? Năm năm rồi anh không trở lại, chắc có rất nhiều việc đều phải làm lại từ đầu?”
“Vẫn thuận lợi. Mặc dù luôn ở nước ngoài nhưng việc trong nước anh vẫn luôn chỉ huy điều khiển từ xa, ngược lại cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, tất cả đội của anh đều ở đây, có họ anh sẽ không xảy ra sơ suất gì đâu. Đúng rồi, Tiểu Hà, tối nay em có thời gian không? Chúng ta cùng ăn cơm được không?” Giọng Tư Nhiên rất dịu dàng.
Thẩm Hà vẫn đang ngồi trên ghế sofa, mở to mắt nhìn Thẩm Mạch xong cười trả lời: “Không cần đâu ạ, em đang dẫn Tiểu Mạch ra ngoài. Ngày nào em ấy không ở trường thì cũng ở nhà, rất ít tham gia các cuộc gặp mặt bạn bè. Nên cậu rất lo lắng, sợ Tiểu Mạch không có người bạn nào. Nên em định tối nay dẫn Tiểu Mạch đi shopping rồi, nên để hôm khác chúng ta gặp nhau vậy.”
Mặt Tư Nhiên lộ vẻ tiếc nuối nói: “Vậy sao? Vậy ba chúng ta cùng đi...”
Lúc này đột nhiên một chiếc điện thoại khác của Thẩm Hà reo lên, vừa lấy ra liền nhìn thấy tin nhắn.
Là tin nhắn của hoàng tử Joel gửi tới: “Hôm nay em thuận lời chứ? Anh đặt nhà hàng rồi. Em cùng Tiểu Mạch nhận được tin thì qua luôn nha. Tiểu Mạch ngày nào cũng ở trong nhà cũng buồn lắm, hiếm khi em ấy mới có thời gian rảnh đi chơi với em, em ấy nhất định vui lắm. Ăn cơm xong gọi điện thoại cho anh nhé, nếu cần anh đến đón thì anh sẽ chờ em dưới lầu.”
Nhìn một loạt tin nhắn, lòng Thẩm Hà rất vui, cảm giác ấm áp không nói lên lời.
Thẩm Hà bỏ điện thoại xuống, nói với Tư Nhiên: “Anh Tiểu Nhiên, anh Joel đã đặt nhà hàng cho em và Tiểu Mạch rồi, vậy để hôm khác chúng ta gặp vậy.
Tư Nhiên ở đầu bên kia chợt nín lặng hồi lâu, sau một lúc lâu mới khó khăn nói: “Vậy cũng được... vậy mọi người ăn cơm vui vẻ. Chúng ta hẹn nhau hôm khác vậy.”
“Dạ, được ạ.” Thẩm Hà cười nói vài câu rồi cúp máy.
Vừa quay đầu sang liền nhìn thấy Thẩm Mạch đang nhìn mình chằm chằm, cô chợt mỉm cười: “Nhìn gì vậy?”
“Chị à, tại sao chị lại đẹp vậy chứ?” Thẩm Mạch nhìn Thầm Hà với ánh mắt của một fan cuồng nhiệt: “Em cảm thấy trên đời này chị là đẹp nhất, không ai sánh được với chị. Chị xem, anh Tiểu Nhiên và hoàng tử Joel đều thích chị. Nhưng tại sao chị lại không chấp nhận hai anh ấy vậy?”