Hạ Nhật Ninh thương yêu hai đứa con, chuyện này cũng là lẽ thường tình.
Nhưng Hạ Nhật Ninh dùng chính danh nghĩa của mình để mời một người trong giới nghệ thuật đến nhà chơi, thì đây cũng là lần đầu tiên.
Nhất là vì hai đứa con.
Thấy Hạ Nhật Ninh làm vậy, trong lòng Thẩm Duệ và Thẩm Hà cảm thấy rất vui.
Đáng ra, chuyện mang thai lần thứ hai, là chuyện rất dễ làm cho con lớn cảm thấy bất an. Sợ rằng có em trai em gái rồi, ba mẹ sẽ không còn yêu thương mình nữa.
Nhưng giờ thì thấy được, chuyện đó sẽ không xảy ra!
Hạ Nhât Ninh không hề vì cái thai thứ hai của Thẩm Thất mà lơ là cảm xúc của hai đứa con lớn.
Chỉ cần các con thích, chỉ cần các con vui vẻ, Hạ Nhật Ninh sẽ cố gắng đi thỏa mãn cho các con.
Cho nên, Thẩm Duệ Thẩm Hà vui vẻ ôm lấy cổ Hạ Nhật Ninh, không cần nghĩ ngợi gì thêm đã trao nụ hôn ngọt ngào nhất của mình cho ba!
Hạ Nhật Ninh vừa về đến nhà, đã qua chơi với các con một chút.
“Tiểu Duệ, Tiểu Hà, chỉ còn không tới một tháng nữa là đến sinh nhật bốn tuổi của các con. Các con muốn quà gì?” Hạ Nhật Ninh mỗi bên ôm một đứa, mỉm cười hỏi: “Chỉ cần là thứ baba có, baba sẽ cho hết tụi con!”
Phải đó, tính ra thì chỉ còn vài ngày nữa là đến lễ Trùng Dương rồi.
Ngày chín tháng chín, không chỉ là lễ Trùng Dương mà còn là sinh nhật của tụi nhỏ.
Ngày trước, Hạ Nhật Ninh không có cơ hội mừng sinh nhật với các con, Hạ Nhật Ninh cảm thấy rất đáng tiếc.
Anh đã âm thầm lập lời thề, mỗi một ngày kỷ niệm trong tương lai, anh sẽ cùng các con trưởng thành và ăn mừng những ngày đó.
Cho nên, từ ngày hôm nay, Hạ Nhật Ninh bắt đầu tập trung ăn mừng sinh nhật của các con.
Bây giờ thấy các con thích ông Đường như vậy, Hạ Nhật Ninh nghĩ cũng không nghĩ, đã mời ông đến cho các con.
Và việc mời ông Đường chỉ là một chút ngọt ngào ban đầu thôi, vẫn còn rất nhiều sự ngọt ngào khác đang chờ ở phía sau!
Thẩm Duệ Thẩm Hà nhìn nhau, sau đó cùng đồng thanh hỏi: “Baba, chúng con sẽ ăn mừng sinh nhật ở đâu ạ?”
Ngày xưa sinh nhật của Thẩm Duệ Thẩm Hà đều ăn mừng bên nước ngoài, gia đình họ Thẩm sẽ bay qua đó ăn mừng với chúng.
Bây giờ về nước rồi, lại không vui bằng.
Vì nhà họ Hạ và nhà họ Thẩm đều là nhà!
Thẩm Thất mang trái cây qua, nói: “Chỉ là trẻ con thôi, không cần làm long trọng quá.”
Hạ Nhật Ninh đón lấy trái cây, nói: “Vậy đâu được. Con của chúng ta, đâu có bị thiệt thòi được. KHông sao, anh có thời gian mà. Mỗi một khoảnh khắc trưởng thành của các con, anh đều không muốn bỏ lỡ.”
Hạ Nhật Ninh kéo tay Thẩm Thất, kéo Thẩm Thất ngồi xuống bên cạnh mình, nắm tay Thẩm Thất nói: “Các con lớn lên nhanh lắm, chỉ mới vài năm thôi, đã lớn hơn nhiều rồi. Đợi các con trưởng thành rồi, chúng ta có giữ cũng không giữ được. Cho nên, tranh thủ lúc còn bên nhau thì phải vui vẻ cùng nhau chứ.”
“Thôi, nói không lại anh. Anh muốn làm gì thì làm.” Thẩm Thất mỉm cưới nói: “Nhưng có làm đi nữa. Cũng đừng nên phô Trương quá.”
“Được, nghe vợ hết đó, chúng ta chỉ tổ chức tiệc nhỏ ở nhà thôi.” Ánh mắt Hạ Nhật Ninh chứa đầy tình yêu thương.
Nhận được thiệp mời của Hạ Nhật Ninh, ông Đường nhanh chóng liên hệ Cảnh Hòa Trang Viên, ngụ ý sẽ ghé thăm.
Ngày thứ ba, ông Đường đã đến Cảnh Hòa Trang Viên.
Vì muốn thể hiện sự tôn trọng khi tiếp đón ông Đường, Hạ Nhật Ninh đã làm môt buổi tiệc gia đình nhỏ.
Văn Nhất Phi dẫn theo Lưu Nghĩa, Phạm Thành dẫn Đông Tiểu Tiểu lần đầu tiên xuất hiện tại Cảnh Hòa Trang Viên, Phạm Ly vẫn như xưa đi một mình với cái tai nghe, hi hi ha ha cùng nhau đến chơi.
Thẩm Nhị bận rộn, Mạc Thu cũng rất bận, cho nên cặp này không đến.
Nhưng, Thẩm Tứ lại ghé được.
Dạo gần đây Thẩm Tứ cũng không có gì làm, vì không yên tâm Tư Y Cẩm, nên hôm qua cũng chạy qua đây, hiện tại đang đã ở lại Cảnh Hòa Trang Viên.
Thẩm Thất không muốn để Tư Y Cẩm và Tư Nhiên cảm thấy cô đơn, thế là đã mời họ cùng qua chơi.
Cho nên, trong chốc lát Cảnh Hòa Trang Viên đã náo nhiệt hẳn lên.
Vì ông Đường là bậc thầy nghệ thuật, cho nên buổi hội họp này đương nhiên tràn đầy không khí văn hóa nghệ thuật rồi.
Người ở đây, nói thật thì, ai nấy đều có chuyên môn riêng của mình.
Thẩm Thất vốn là nhà thiết kế.
Lưu Nghĩa cũng được tính một nửa như vậy.
Văn Nhất Phi, Phạm Thành Phạm Ly tuy không có chuyên môn, nhưng cũng biết chút ít gì đó.
Tư Y Cẩm tuy chưa bao giờ làm việc với văn hóa sản nghiệp, nhưng là người phụ nữ được tài tử Mai Tùng Lâm để ý, nên cũng không phải dạng vừa?
Hạ Nhật Ninh thì càng không cần nói! Thẩm Tứ thì vốn hoạt động trong ngành này mà!
Vì vậy, trong nhà, bàn tán rất xôn xao, có lẽ chỉ có mỗi Đông Tiểu Tiểu là không hiểu thôi.
Nhưng, cô ấy vốn không muốn đến đây, cô đến chỉ vì Phạm Thành muốn công khai, để mọi người biết về chuyện này thôi.
Đông Tiểu Tiểu lần đầu tiên đến Cảnh Hòa Trang Viên, vừa đến đã bị làm cho bất ngờ.
Nhưng, cũng may không bị mất mặt.
Cho nên, Đông Tiểu Tiểu phát hiện chủ đề của mình nói không bằng họ, đã cực kỳ thông minh chọn cách yên lặng, chỉ nghe, không nói.
Ông Đường đương nhiên cũng không ngờ những người đến đây hôm nay, toàn là những người đứng đầu trong các ngành nghề, và ai nấy đều có cách nhìn rất đặc biệt về nghệ thuật.
Nhất là Thẩm Duệ Thẩm Hà khi vui mừng chạy đến chào đón, và ông Đường đã rất kinh ngạc.
Trời ơi, hai đứa nhỏ này sao mà xinh đẹp thế này?
Ông Đường tự nhủ mình đã gặp không ít người đẹp, nhưng vẫn bị những người có mặt hôm nay làm cho sửng sốt.
Ông Đường nhẹ nhàng nói: “Những minh tinh ngoài kia, so với quý vị, phải nói là một trời một vực!”
Sau khi ông Đường dứt câu, lại không nhịn được: “Hai đứa nhỏ này, quả thật rất xinh đẹp, lão già như tôi, nhìn còn thấy thích mà.”
Thẩm Hà trong chốc lát ôm lấy cánh tay ông Đường: “ Tiểu Hà cũng thích ông Đường ạ!”
Giọng nói thật mềm mại, khiến cho ông Đường trong tích tắc đã siêu lòng: “Con chính là Tiểu Hà à? Nghe nói con rất thích “Sơn Cư Ý, Túy Sinh Tướng” của ông đúng không?”
“Dạ thích!” Thẩm Hà xác nhận: “Con càng thích quan điểm nghệ của ông khi ông vẽ bức tranh này!”
Câu nói này làm nổi dậy hứng thú của ông Đường: “Ơ? Vậy con nói thử xem, con đã thấy được quan điểm gì?”
Cả nhà nhìn Thẩm Hà, cười hi hí chuẩn bị nghe tiếp.
Thẩm Hà đứng thẳng lưng, không hề chần chừ, diễn đạt từng chữ trong ý nghĩ của mình: “Con từng tìm hiểu về bối cảnh của ông Đường khi vẽ bức tranh này, là năm mà ông Đường gặp phải sự biến chuyển trong cuộc đời mình. Năm đó, học trò yêu quý nhất của ông Đường đã phản bội ông, đã bán kiệt tác xuất sắc của ông Đường cho nước w. Và nước w đã hãm hại vô số người dân của chúng ta. Năm đó, ông Đường đã tự tay bẽ gãy cây cọ yêu thích của mình, sau này không vẽ tranh núi nữa. Cho nên bức “Sơn Cư Ý? Túy Sinh Tướng” là kiệt tác tranh núi mà ông Đường mất cả tháng thời gian mới vẽ xong, và đã truyền tải tất cả sự phẫn nộ vào trong bức tranh. Nghệ thuật không phân biên giới, nhưng nhà nghệ thuật thì luôn có phong cách riêng. Ông Đường dùng bức tranh cuối cùng này để thể hiện lập trường của chính mình.”
Thẩm Hà nói xong chữ cuối cùng, tất cả mọi người có mặt đã nhiệt tình vỗ tay.
Những lời nói này được nói ra từ một người trưởng thành, có thể nó không là gì.
Nhưng, Thẩm Hà chỉ mới bốn tuổi thôi!
Cô bé nói những lời này, đều là lời nói tự nghĩ tự cảm nhận, mà không phải do người lớn dạy cho.
Đây chính là tài năng.