Thẩm Hà khó hiểu nhìn Tư Nhiên, Tư Nhiên nói: “Bên ngoài cô ta chịu đòn nhận tôi, nhưng còn chưa nói rõ ràng. Cô ta chỉ là đang che dấu việc xấu của mình, kéo em và Tiểu Uyển vào thôi. Bạn học kia sẽ nghĩ rằng, Gia Cát Du Du lúc đó bắt nạt cô ấy, là do em và Tiểu Uyển bày mưu tính kế, hiện tại đến xin lỗi là ý của một mình cô ta chứ không phải là thái độ của bọn em. Gia Cát Du Du, sao lại khiến người khác chán ghét đến thế chứ? Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ lại kinh khủng như vậy.”
Thẩm Hà lập tức dừng bước, vẻ mặt bi thương.
Thẩm Hà rất tức giận, có chút phong cách của Lưu Nghĩa, nhưng cô bé vẫn là được di truyền sự lương thiện của Thẩm Thất.
Cô bé trước nay đều nhiệt tình giúp đỡ mọi người, tin rằng mọi người trên thế giới này đều có lòng tốt.
Cho dù cô bé không thích Gia Cát Du Du nhưng vẫn đối đãi lịch sự với cô ấy.
Cho dù Vu Tiểu Uyển không thích Gia Cát Du Du, cô bé cũng ở giữa làm trung gian hòa giải những mâu thuẫn của hai người bọn họ.
Nhưng, cô bé thực sự không ngờ rằng trong một chuyện nhỏ như thế này lại cất giấu một tầng ý nghĩ sâu xa như vậy.
Thẩm Hà có chút không vui.
Tư Nhiên nói: “Em ở chỗ này chờ, xem anh đây.”
Nói xong, Tư Nhiên liền kéo Thẩm Hà ra phía sau mình để bảo vệ cô bé, đi nhanh về phía trước, nói: “Cậu chỉ là muốn xin đối phương trừng phạt, vậy cậu đã làm rõ chuyện tuần trước mượn danh nghĩa của Tiểu Uyển công chúa chưa? Cậu đã xin lỗi Vu Tiểu Uyển chưa? Cậu ỷ vào việc có quan hệ hơi thân thiết với Tiểu Hà và Tiểu Uyển, liền cáo mượn oai hùm, lấy danh nghĩa của Tiểu Hà và Tiểu Uyển làm chuyện xấu với những bạn học khác, tùy tiện chà đạp lên danh dự người khác. Hiện tại còn không trao đổi gì với Tiểu Hà và Tiểu Uyển, đã tự mình đến đây chịu đòn nhận tội. Nếu cậu nói rõ ràng ra chân tướng sự việc thì cũng có thể, nhưng tại sao lại chỉ khiến đối phương trừng phạt cậu mà không nói rõ ràng ra thế? Cậu làm như thế, là muốn người khác hiểu lầm là cậu bị ép đến đây xin lỗi sao? Hay là muốn người khác hiểu lầm là cậu vô tội, người khởi xướng là Vu Tiểu Uyển?”
“Cậu muốn hất bát nước bẩn lên người Tiểu Uyển thì xin dùng thủ đoạn đứng đắn một chút, được không?” Những lời nói mà Tư Nhiên bất bình thay Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển nhất thời khiến những người bạn học đang vây xem tỉnh ngộ ra.
Mặt của Gia Cát Du Du đang quỳ trên đất trở nên đỏ bừng.
Quả thực cô bé tính toán như thế thật.
Cô muốn đặt mình vào vị trí của kẻ yếu thế. Như vậy, cô bé quỳ gối xin lỗi thì sẽ không có lỗi lầm gì.
Có sai cũng là người khác sai.
Hơn nữa sẽ khiến người khác biết rằng Vu Tiểu Uyển rất kiêu ngạo, rất ương ngạnh, sai cô bé đi bắt nạt bạn học, sau đó lại ép cô bé đi xin lỗi.
Như vậy, mọi người sẽ chỉ nói Vu Tiểu Uyển ỷ vào thân phận công chúa mà đi bắt nạt người khác, chứ không nói Gia Cát Du Du bắt nạt người khác.
Bọn họ đều là một đám trẻ con mới chỉ khoảng mười tuổi.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ được nhiều như thế?
Nếu không phải Tư Nhiên làm rõ hết tất cả chuyện này, bọn họ cũng vẫn chưa hay biết gì đâu.
Gia Cát Du Du thấy âm mưu của mình bị bại lộ, lập tức nói: “Đúng đúng đúng, tớ chính là muốn làm rõ những chuyện này. Nhưng tớ còn chưa kịp nói rõ, các cậu đã tới đây rồi. Vị bạn học này, xin lỗi cậu, tuần trước là tớ không đúng. Bởi vì trong nhà xảy ra một số chuyện, tâm tình của tớ không được tốt, cho nên liền làm thế với cậu. Nhưng đó tuyệt đối không phải là mưu kế của bạn Vu Tiểu Uyển đâu, cậu ấy chưa từng bao che cho tớ.”
“Tớ thật sự biết lỗi rồi. Sáng hôm nay, bạn Thẩm Hà đã chỉ bảo cho tớ rồi. Vì thế tớ mới muốn qua đây xin lỗi cậu, để bày tỏ thành ý, tớ mới chịu đòn nhận tội. Đây là hành động của mình tớ, những người khác hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì. Tớ không nên ỷ vào việc có quan hệ tốt với lớp trưởng mà tùy tiện bắt nạt người khác, cũng không nên ỷ vào quen biết giữa mình với công chúa nước E mà nói những lời như bắt nạt cậu cũng không sao.” Gia Cát Du Du lần này thực sự luống cuống, nhanh chóng giải thích: “Tớ hiện tại là thành tâm nhận lỗi với cậu. Mong cậu tha thứ cho tớ.”
Cô bé nước E bị bắt nạt kia bây giờ mới nói: “Mọi người đều là bạn học với nhau, không cần thiết phải chịu đòn nhận tội. Hơn nữa tớ cũng tin tưởng vào công chú Yina của bọn tớ, câu ấy sẽ không làm ra những chuyện như thế này đâu. Được rồi, cậu đứng lên đi, không nên làm chậm trễ giờ học của mọi người.”
“Vậy cậu thực sự tha thứ cho tớ sao?” Gia Cát Du Du nước mắt lưng tròng nhìn vị bạn học kia.
“Ừ, ừ, ừ, tớ tha thứ cho cậu, cậu đứng lên đi.” Bạn học kia trả lời.
Gia Cát Du Du lúc này mới từ từ đứng lên, quay người đi về phía Thẩm Hà, lau lau nước mắt, nói: “Tiểu Hà, xin lỗi cậu, tớ suy nghĩ không thấu đáo. Nhưng tớ thật sự không có ý muốn hãm hại cậu và Tiểu Uyển đâu. Chúng ta là bạn bè mà. Sao tớ lại đi hãm hại bạn bè chứ? Tớ chỉ là tuổi còn nhỏ, cũng không thông minh bằng các cậu, cho nên mới làm ra loại chuyện như thế này. Bạn Tư Nhiên đã hiểu nhầm tớ rồi.”
Tư Nhiên hừ một tiếng.
Thẩm Hà thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đều là bạn học với nhau, không cần nói những lời như thế. Tớ tin cậu là được rồi.”
Gia Cát Du Du lập tức nói: “Tớ đi tìm Tiểu Uyển xin lỗi.”
Lúc này, trợ lý của Vu Tiểu Uyển từ bên cạnh bước qua, mở miệng nói: “Công chúa nhà chúng tôi nói, bạn học Gia Cát không cần phải qua xin lỗi, cô ấy vốn không để chuyện này trong lòng.”
Gia Cát Du Du chỉ có thể không cam lòng mà gật đầu nói: “Vậy được rồi.”
“Được rồi, cậu về lớp của cậu đi. Bọn tớ phải vào học rồi.” Thẩm Hà nói: “Cô giáo sắp đến rồi, mọi người đều giải tán đi.”
Thẩm Hà lên tiếng, những học sinh khác trong nháy mắt liền giải tán.
Gia Cát Du Du rời khỏi, cứ đi được vài bước lại ngoảnh đầu lại nhìn.
Cô bé thật sự không cam lòng a…
Cô bé nỗ lực như vậy, sao lại không vào được vòng của Tiểu Uyển và Hạ Thẩm Thất chứ?
Cô bé vẫn muốn chờ Hạ Thẩm Duệ trở về, sau đó trở thành thiếu phu nhân tiếp theo của Hạ gia.
Hừ, cô bé sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
Vào phòng học, Thẩm Hà ngồi bên cạnh Vu Tiểu Uyển, tựa vào vai cô bé, nói: “Cậu thật là xấu, trốn ở chỗ này để tránh bị quấy rầy.”
“Chỉ là không muốn nói chuyện với cậu ta mà thôi.” Vu Tiểu Uyển ngẩng đầu nhìn Tư Nhiên, cười cười nói: “Vừa rồi cảm ơn anh đã nói thay em.”
Tư Nhiên thẹn thùng cười: “Là chuyện nên làm mà.”
Ba đứa nhỏ ngồi cùng nhau, vui vẻ hàn huyên tán gẫu.
Học xong tiết vũ đạo, Tư Nhiên cầm một cái hộp lại, nói: “Anh đưa theo trà chiều, có muốn cùng nhau uống một chút không?”
“Được a, được a.” Những bạn học nhỏ đang trong tuổi lớn, lượng cơm ăn rất là lớn, Thẩm Hà lại là người sôi nổi nhiệt tình, đương nhiên sẽ không từ chối.
Vu Tiểu Uyển do dự một chút, cũng gật gật đầu: “Được, chúng ta qua bên gốc cây kia ăn đi, ngửi mùi hoa thơm, mới có thể ăn một cách tao nhã lịch sự.”
Vu Tiểu Uyển thực ra muốn từ chối.
Nhưng vừa rồi Tư Nhiên đã giúp cô bé, nên cô bé không tiện từ chối.
Huống hồ, Tư Nhiên là người có chừng mực.
Có sự trưởng thành và chững chạc trước tuổi, trong mắt của cậu bé chỉ có Thẩm Hà, không nhìn tới những cô bé khác, cũng không tùy tiện ra vẻ niềm nở với những cô bé khác.
Đây là điểm mà Vu Tiểu Uyển thích nhất ở cậu bé.
Ở trong biển hoa, trải ra một tấm thảm, ba đứa nhỏ cùng nhau ngồi vây quanh như thế, cùng nhau nghe những bản nhạc du dương, theo làn gió hít hà mùi hoa thơm, thưởng thức trà và những món ăn tinh tế.
Cuộc sống thật là thoải mái.