Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201571
Thẩm Viễn tiến lên phía trước mặt ba người đó.

Nếu như bọn họ là người của cha, vậy thì thú vị rồi, cậu không biết bắt ba người này, ông cha có đánh gãy chân cậu không nữa.

Oh, chuyện này thực sự có chút phiền phức rồi.

Nhưng mà, phiền phức như vậy mới thú vị.

Đội trưởng Lý nghe nói Thẩm Viễn muốn một mình đến đó, lấp tức gấp gáp nói:’ Thẩm Viễn, đừng làm bừa! Không được đánh giá thấp thân thủ của ba người bọn họ. Chúng tôi nhiều người như vậy, đều không bắt được ba người họ, cậu chỉ có một mình! Làm sao có thể là đối thủ của ba người bọn họ được!”

Thẩm viễn mỉm cười nhẹ nhàng, cười như không có gì:” Có lúc, người đông, trái lại lại không phải là chuyện tốt. Yên tâm, chuyện này giao cho tôi đi.”

Sự bình tĩnh Thẩm Viễn, làm cho đội trưởng Lý bình tĩnh lại.

Thật ra, đội trưởng Lý cũng biết Thẩm Viễn nói đúng.

Người đông, trái lại rất dễ rối loạn.

Thẩm Viễn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mà thân thủ lại giỏi nhất.

Nếu như cậu ta thật sự ra tay, thì thật sự là lấy một đấu mười!

Đội trưởng Lý nghĩ ngợi, liền không ngăn cản nữa. Dù sao, anh ta cũng thật sự muốn phá vụ án này. Đội trưởng Lý nói:” Nếu như cậu đã quyết định như vậy, tôi cũng không ngăn cản cậu nữa. Nhưng mà, cậu phải nhớ, tất cả mọi chuyện phải đặt tính mạng của mình lên hàng đầu! Gặp chuyện không dễ đối phó thì đừng có ngang bướng! Trở về tôi sẽ gửi toàn bộ tài liệu cho cậu, cậu hiểu rõ hết tình hình rồi đi cũng chưa muộn!”

Thẩm viễn đáp:” Được.”

Sau một lúc, đội trưởng Lý đã gửi toàn bộ đầu đuôi sự việc và tình tiết của vụ án cho Thẩm Viễn.

Sau khi Thẩm Viễn điềm tĩnh xem một lượt từ đầu đến cuối vụ án, rất lâu sau không nói gì.

Những người chết này thật sự....chết không oan uổng mà!

Sau khi Thẩm Viễn nhận lấy vũ khí đội trưởng Lý đưa, tiện tay phi một cái phi tiêu qua tấm bản đồ treo trên tường.

Phi tiêu cắm ngay vào vị trí khu khai nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành.

Khu nhà máy này vào hai mươi ba mươi năm trước đã từng là một khu náo nhiệt nhất khu vực.

Đến nay khu này đã sớm bị bỏ hoang rồi, hoang vắng như là chưa từng có ai đến vậy.

Nơi này là do Thẩm Viễn và đội trưởng Lý nhiều lần thương lượng khẳng định, suy đoán ra là nơi ẩn náu của ba tên hung thủ giết người đó.

Thẩm Viễn một mình đến đó, thật sự rất nguy hiểm.

Nhưng mà cũng phải nói lại rằng, cậu ta một mình đi đến đó, mục tiêu nhỏ, đối phương sẽ khó phát hiện.

Người của đội trưởng Lý mai phục ở bên ngoài, đợi tín hiệu của Thẩm Viễn, sẽ liền lập tức xông vào trong.

Thẩm Viễn trở thành nhân viên thăm dò, chạy xe của viện khảo sát, liền có thể dễ dàng đến gần khu khai thác mỏ bỏ hoang đó.

Thẩm Viễn bây giờ càng chắc chắn, ba tên sát thủ đó, có lẽ là thuộc hạ của cha cậu Sùng Minh.

Nhưng mà, bọn họ đến nơi này có phải là nhận lệnh của Sùng Minh không, điều này Thẩm Viễn không dám chắc.

Thẩm Viễn cũng không trực tiếp đi hỏi Sùng Minh, cậu muốn xác nhận chắc chắn sau đó mới nói.

Dù sao Sùng Minh cũng sẽ không tức giận.

Xe của Thẩm Viễn vừa đến gần khu vực nhà máy bị bỏ hoang, quả nhiên đã bị ba người đó phát hiện.

Người phụ nữ bị Thẩm Viễn dùng kim gây mê đánh trúng, lúc này cũng đã tĩnh lại rồi, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt nhìn vào màn hình camera nói:” Cậu ta đến rồi, thật sự là to gan lớn mật! Đã nhiều năm như vậy rồi, rất hiếm gặp người thanh niên can đảm như vậy.”

Hai người đàn ông cũng đi tới, cùng nhìn vào màn hình camera.

Người đàn ông thân hình gầy lập tức định quay người đi ra ngoài:” Tôi đi đối phó cậu ta!”

“ Đứng lại!” người phụ nữ nghiêm nghị nói hắn ta:” Chúng ta vẫn chưa hoàn thành việc mà ông chủ giao phó, tuyệt đối không được hành động lỗ mãng! Làm hỏng chuyện lớn của ông chủ, anh có gánh được không?”

Người đàn ông gầy quả nhiên đứng im không đi nữa.

Quả thực, không ai dám làm hỏng việc của Sùng Minh.

Như vậy thì có chết cũng không thể tạ tội.

Người đàn ông to con nhăn mày nói:” Các người xem tên tiểu tử này, phương pháp dò thám này, có phải nhìn rất quen mắt không?”

Lời vừa nói xong, người phụ nữ cùng người đàn ông gầy cùng nhìn về màn hình camera.

Trên màn hình, Thẩm Viễn một tay cầm súng, một tay không ngừng làm kí hiệu dọc đường đi.

Hành động của cậu, động tác né tránh của cậu, và tư thế vẽ kí hiệu của cậu , đều rất là quen thuộc.

Người phụ nữ xoa cằm nói:” Anh nói như vậy, tôi cũng cảm thấy rất quen. Cứ cảm thấy, có người nào đó đã từng làm như vậy rồi.”

Người đàn ông gầy nhìn thấy Thẩm Viễn từ từ lại gần khu công xưởng, ước chừng không còn bao lâu nữa sẽ phát hiện ra tung tích của bọn họ, đột nhiên vội vàng nói:” Các người không quyết định sớm, hắn ta sẽ mò tới đây ngay đó!”

Người phụ nữ quả quyết nói:” Hai người ở đây đợi tôi, tôi đi đối phó hắn! Nhớ kĩ, trừ phi cấp bách, bằng không tuyệt đối không được nổ súng! Khắp nơi ở đây đều là vật có chứa khí độc, chỉ cần không cẩn thận, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở đây!”

Nói xong, người phụ nữ quay người cầm lấy áo khoác của mình, liền đi ra ngoài. Người đàn ông to con nhìn thấy người đàn ông gầy một mặt toàn là lo lắng, lập tức trấn an hắn nói:” Yên tâm, thân thủ của cô ta, đa phần không ai có thể nhận biết được sự có mặt của cô ta. Tên nhóc con đó mới có nhiêu tuổi chứ? Trên thế giới này, chỉ có ông chủ mới ở cái tuổi đó, có được năng lực và sáng tạo lớn như vậy!”

Lúc này người đàn ông gầy mới yên tâm gật đầu.

Đích thực là như vậy.

Trên thế giới này, rất khó có được người vượt qua thủ lĩnh của bọn họ.

Thẩm Viễn không ngừng quan sát những dấu vết trên mặt đất.

Bao gồm dấu vết cỏ bị đạp, vết bánh xe trên đất, vết dầu trên bùn đất, vân vân, đây là những chúng cứ phán đoán phía trước có người đi qua hay không.

Thẩm Viễn nhìn con đường phía trước, nếu như cậu không đoán sai, thì ba người đó chính là trốn ở đây.

Nhưng mà khu nhà xưởng bỏ hoang này rộng lớn như vậy, cậu nên bắt đầu từ đâu đây?

Ngay lúc Thẩm Viễn đang do dự, thì đột nhiên phía sau truyền đến một luồng khí không bình thường, Thẩm Viễn liền né đầu qua một bên, cơ thể lăn trên mặt đất, lập tức lăn dài ba mét, tránh được đòn công kích mạnh mẽ từ phía sau.

Thẩm Viễn một tay chống xuống dưới đất, một tay đưa súng về phía tấn công nổ súng:” pằng pằng pằng!”

Ba phát súng trúng trên thân cây, đối phương đã biến mất không dấu vết.

Đúng thật là , thân ảnh xảo quyệt!

Chẳng trách có thể giết nhiều người như vậy mà lại không để lại dấu vết nào!

Quả nhiên là có bản lãnh!

Thẩm Viễn từ từ đứng dậy, cất súng vào, tay trái sờ vào con dao ở vị trí đùi, tay trái nắm chắc thành nắm đấm

Người này sở trường không phải là vũ khí nóng, mà là vũ khí lạnh.

Nếu đã như vậy, vậy thì cùng chơi tới cùng với đối phương vậy!

Để đối phương biết được, con dao này dùng như thế nào!

Lúc Thẩm Viễn sờ được con dao, cũng là lúc đối phương tấn công lần nữa.

Tay trái Thẩm Viễn trong không trung mạnh mẽ nắm lấy, lập tức nắm trúng một góc áo của đối phương, linh hoạt quay người một cái liền kéo đối phương lại trong tầm mắt của mình.

Thẩm Viễn trừng mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, mặc một bồ quần áo da màu đen, trên tay cầm dao, khuôn mặt hung dữ nhìn mình. Thẩm Viễn cuối cùng cũng gặp mặt được người phụ nữ này, lập tức khóe miệng cong lên:” Cuối cùng cũng gặp mặt rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK