Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201414

Chỉ cần vừa nhắc tới Mộ Tiểu Vũ, Vy Vy sẽ nhớ tới cô và Văn Gian Thanh không có khả năng đến với nhau, sẽ nghĩ tới chuyện người nhà của Văn Gian Thanh làm mai cho cậu và Mộ Tiểu Vũ, cô sẽ lập tức biến thành đà điểu, có thể trốn được thì sẽ trốn.

Trong lòng Văn Gian Thanh đang rất tức giận!

Cậu nói xem, trường học Hồng Nghệ muốn làm lễ hội trường thì cứ làm đi, tại sao phải kéo Nhị Trung vào làm gì chứ?

Một trường học nghệ thuật thì cần gì phải làm chung với trường văn hóa, như vậy có còn để cho người ta sống nữa không hả?

Mộ Tiểu Vũ kia lại là học sinh giỏi của Từ Vân Khê. Chỉ cần có cô ở đó, trên cơ bản bất kỳ hoạt động văn nghệ nào cũng không thể thoát được!

Cho nên, Mộ Tiểu Vũ chắc chắn sẽ xuất hiện!

Chỉ cần Mộ Tiểu Vũ vừa xuất hiện, Vy Vy vừa được sưởi ấm trái tim sẽ lại bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Văn Gian Thanh có thể không nóng nảy được sao?

Hạ Thẩm Châu nói: “Sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt với chuyện này thôi, sốt ruột nóng nảy thì có tác dụng gì?”

“Cậu cho rằng ai cũng bình tĩnh được như cậu sao?” Văn Gian Thanh tức giận nói: “Không được, tớ phải đi nói với chị cả một tiếng! Không thể chơi như vậy được, sẽ chết người đấy!”

Văn Gian Thanh vừa muốn đi ra ngoài thì Hạ Thẩm Châu kéo cậu lại: “Cậu đừng làm loạn nữa! Bây giờ chị ấy rất bận. Ngày hôm trước tớ còn nghe mẹ tớ nói, dự định để cho chị đi Úc một chuyến, công nhân bên kia đang bãi công, phái chị tớ qua mới có thể dẹp yên được chuyện này. Chị ấy đã đủ bận rồi, thậm chí không có mấy thời gian ở bên cạnh anh rể, cậu đừng gây rắc rối thêm nữa!”

“Cũng đúng! Gần đây tớ thậm chí còn chẳng nhìn thấy bóng dáng của chị ấy. Nhưng tớ cũng sốt ruột về chuyện của tớ!” Văn Gian Thanh suy nghĩ một lát nói: “Không được, tớ phải đi nói chuyện với mẹ tớ đã!”

Văn Gian Thanh nói xong đã chạy đi nhanh như một làn khói.

Văn Gian Thanh tìm một nơi vắng vẻ, sau khi xác định không có ai, cậu mới gọi điện thoại cho Lưu Nghĩa.

Chắc Lưu Nghĩa vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn ngái ngủ nhận điện thoại: “Alo, con trai à, con ở trường chơi vui chứ?”

“Mẹ ơi, mẹ thân yêu của con ơi, con cầu xin mẹ một chuyện!” Văn Gian Thanh vội vàng nói.

“Nói đi.” Lưu Nghĩa đĩnh đạc nói: “Có phải con thiếu tiền tiêu không? Để mẹ bảo người chuyển tiền vào tài khoản cho con...”

“Không phải là chuyện tiền.” Văn Gian Thanh vội vàng giải thích: “Mẹ, con biết trước đây con làm quá nhiều chuyện khốn kiếp, làm cho mẹ phải lo lắng! Nhưng bây giờ con đã tỉnh táo lại rồi, con sẽ không làm những chuyện khốn kiếp như vậy nữa!”

“Hả?” Lưu Nghĩa kéo dài giọng điệu, con trai mình có tính tình thế nào, người làm mẹ biết rõ ràng nhất: “Nói tiếng người.”

“Chính là... Chính là... Chính là con muốn thương lượng với mẹ một chuyện, mẹ có thể bảo bà ngoại đừng nhét người tới bên cạnh con được không?” Văn Gian Thanh cuối cùng cũng nói ra: “Mộ Tiểu Vũ kia không có việc gì lại cứ xuất hiện ở trước mặt con tìm cảm giác tồn tại. Nhưng con lại không có hứng thú, không thích cô ta. Mẹ có thể bảo cô ta về sớm một chút, về bên cạnh bà ngoại rồi muốn làm gì thì làm, được không?”

Lưu Nghĩa cuối cùng cũng không còn ngái ngủ nữa, cô lập tức cười ha hả nói: “Tiểu Hà đã nói với mẹ, con ghét Mộ Tiểu Vũ như vậy là bởi vì con đã thích một cô gái, đúng không?”

“Đúng vậy!” Văn Gian Thanh thừa nhận. Dù sao cậu cũng không giấu được chuyện này! Chỉ cần mẹ cậu muốn biết thì chỉ tốn vài phút mà thôi!

“Con đã quên những bài học trước đây rồi sao?” Cho dù giọng điệu Lưu Nghĩa bình thản, nhưng vẫn nghiêm khắc.

“Mẹ, lần trước khác, lần này khác. Trước kia là con khốn kiếp, vì một người không liên quan mà giận dỗi với mọi người trong nhà. Nhưng lần này khác, Vy Vy không phải là Tranh Tranh, cô ấy là một cô gái tốt!” Văn Gian Thanh giải thích: “Chị con cũng biết! Vy Vy không phải là loại người thấy lợi quên nghĩa. Hơn nữa cô ấy lại thông minh và có năng lực...”

“Con trai.” Lưu Nghĩa ngắt lời Văn Gian Thanh nói: “Con không thể yêu cô bé này được.”

“Vì sao ạ?” Văn Gian Thanh không hiểu hỏi.

“Cô bé ấy không thích hợp với con.” Lưu Nghĩa bình tĩnh trả lời: “Gia đình cô bé ấy có hơi phức tạp, con tạm thời không thể kiểm soát được. Nếu như năm nay con hai mươi sáu tuổi, mà không phải mười sáu tuổi, mẹ sẽ không quản con, sẽ mặc cho con lựa chọn. Nhưng bây giờ con còn nhỏ, còn không kiểm soát được cô bé này. Cho nên, mẹ không thể đồng ý cho hai con yêu nhau.”

“Mẹ!” Văn Gian Thanh còn muốn giải thích rõ, Lưu Nghĩa đã cắt ngang lời của cậu: “Mẹ biết, bây giờ mẹ có nói gì thì con cũng nghe không lọt. Con là người chưa thấy Hoàng Hà thì chưa thất vọng, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Được rồi, vậy mẹ lại cho con thua tâm phục khẩu phục. Con muốn yêu cô bé này, mẹ cũng không ngăn cản. Nhưng chuyện bên bà ngoại con, mẹ cũng không hỏi tới. Thật ra mẹ muốn xem thử hai con có thể kiên định tới mức nào, rốt cuộc có thể tiến tới với nhau hay không. Mẹ không giống cha mẹ nhà người khác, chuyên đánh gãy uyên ương. Mẹ không ngốc như vậy. Lúc này đang là thời kỳ nổi loạn của các con, càng ngăn cản các con, các con lại càng yêu nhau hơn. Mẹ không quan tâm còn không được sao? Cứ để cuộc sống tới quyết định! Đến lúc đó, nếu như hai con vẫn có thể ở cùng với nhau thì mẹ sẽ đồng ý. Đến lúc đó nếu như các con chia tay cũng đừng có trách mẹ. Cứ quyết định như vậy đi!”

“Mẹ!” Văn Gian Thanh có chút tuyệt vọng! Mẹ của mình vĩnh viễn đều sẽ mở ra cách thức đặc biệt như vậy!

“Con cũng không cần đi tìm đám người Tiểu Thất và Tiểu Hà xin giúp đỡ. Mẹ đã nói với bọn họ rồi, chuyện của con, bọn họ không được phép can thiệp.” Lưu Nghĩa tiếp tục nói: “Nếu như con nhất quyết muốn đâm đầu vào thì con cứ làm đi. Dù sao chỉ khi con nhận được bài học xương máu thì mới có thể hiểu được lòng tốt của những người như mẹ.”

“Mẹ... Được rồi, con sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu!” Văn Gian Thanh nói rất chắc chắn.

“Tốt, vậy hãy để cho mẹ xem con kiên định tới mức nào.” Lưu Nghĩa trả lời nói: “Được rồi, không có việc gì nữa thì mẹ cúp máy đây, mẹ còn muốn đi ngủ!”

Sau khi cúp điện thoại, Lưu Nghĩa nói với Từ Vân Khê đang ngồi đối diện: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Con sẽ không quan tâm tới chuyện gì cả! Cuối cùng là Mộ Tiểu Vũ thắng hay là Vy Vy thắng, vậy phải xem bản lĩnh của bản thân bọn họ!”

Lúc này Từ Vân Khê mới cười.

Không quan tâm Văn Gian Thanh kháng nghị thế nào phản đối thế nào, Lưu Nghĩa đều không quan tâm, như vậy có nghĩa là lễ hội chung của hai trường chắc chắn sẽ được làm tiếp.

Về phần cuối cùng ai là người chiến thắng thì phải xem bản thân các cô ấy.

Sau khi xác định tin tức này, Mộ Tiểu Vũ đã tới Nhị Trung chào hỏi mọi người trước.

Bởi vì Mộ Tiểu Vũ xinh đẹp, cho nên cô vừa tới Nhị Trung liền được nhiệt liệt hoan nghênh.

Mộ Tiểu Vũ dẫn theo mấy bạn học nữ đưa đồ do tự mình làm tới phòng học.

Đều nói bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.

Chỉ với vài thứ nhỏ nhặt như vậy lập tức lại được lòng không ít người.

Các học sinh vốn vẫn chống lại việc tổ chức lễ hội trường lại lập tức thay đổi chủ ý, bằng lòng với việc tổ chức chung.

Đối với học sinh trung học, cuộc sống trong trường học vốn rất khô khan và nhàm chán.

Cho nên trong lúc nghỉ hè, học bù, nếu như còn có thể có một hoạt động đầy màu sắc thì các học sinh vẫn rất tán thành.

Bởi vậy, sau khi chuyện lễ hội trường được quyết định, học sinh của hai trường học nhanh chóng giao lưu với nhau, bọn họ đều đang thương lượng xem nên tổ chức sự kiện này thế nào.

Nội dung chính của sự kiện lần này là ghép thành từng đôi tương ứng.

Chính là lớp 10A1 của trường này ghép với lớp 10A1 của trường kia, lớp 10A2 của trường này ghép với lớp 10A2 của trường kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK