Chắc là do không cần phải thức dậy sớm, chắc là do trong lòng có một người để nhớ, chắc là do cuộc sống tràn đầy dũng khí và chí hướng, nên Dương Lâm cảm thấy chưa bao giờ được nhẹ nhõm thế.
Tiết học buổi sáng, cô không hề ngáp ngủ, nội dung bài giảng của giáo sư nói đều nghe hiểu hết, và bài tập cũng làm đúng hết trơn.
Các bạn cùng lớp cũng không kiềm được mà chọc cô, nói sắc mặt của cô tốt hơn bình thường nhiều, mọi người hỏi có phải cô đang yêu không?
Dương Lâm xấu hộ phủ nhận.
Còn lâu cô mới để người khác biết về sự tồn tại của anh Tuyên!
Anh Tuyên tốt như thế, cô phải cẩn thận giấu tận đáy lòng, từ chối chia sẻ với người khác!
Một bạn học nữ qua tìm Dương Lâm: “Dương Lâm, tối nay bọn tớ định cùng nhau đi cưỡi ngựa, cậu có muốn đi chung không?”
Dương Lâm lắc đầu: “Không cần đâu, các cậu đi chơi vui vẻ nhé, tớ phải về nhà sớm một chút!”
Ngay lúc này một bạn khác đi đến và nói: “Đừng đùa chứ, Dương Lâm còn phải đi làm mà. Cậu ấy bận hơn chúng ta nhiều, các hoạt động này, đừng làm phiền đến Dương Lâm.”
Dương Lâm cũng không giải thích thêm, chỉ cười tủm tỉm nói: “Chúc các cậu chơi vui nhé!” Những người khác chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã xông vào một người, vẻ mặt rất khoa trương: “Trời ơi! Các cậu biết gì chưa? Trước cổng trường của chúng ta có một anh rất đẹp trai, chạy chiếc xe đua màu rượu đỏ, trên tay còn cầm một hộp quà được gói rất đẹp, các cậu đoán anh đẹp trai đó chạy xe gì?”
Những người khác ai cũng hưng phấn: “Anh đẹp trai nào vậy? Xe đua gì vậy? Cậu có khoa trương quá không? Trường chúng ta có không ít người giàu, trong gia đình có người thân có tiền cũng bình thường thôi mà?”
“Không không không, tớ dám đảm bảo, anh ta chắc chắn không phải người thân của ai hết, tại vì…..” Bạn học sinh đó cố tình kéo dài giọng ra, đột nhiên quay lưng nhìn về hướng Dương Lâm làm vẻ mặt trêu chọc.
“Làm gì vậy? Sao lại nhìn tớ?” Dương Lâm cất sách vào, chuẩn bị đi ra ngoài. Bạn học sinh đó liền kéo Dương Lâm lại: “Đợi đã đợi đã, cậu còn chưa nói mọi người biết, cậu quen người đàn ông đó từ khi nào? Ôi, sao mà nhìn không ra nhỉ! Dương Lâm, cậu đúng là ghê gớm thật, làm mọi người bất ngờ thật đấy! Đó là kiểu lãng tử số lượng có hạn đó, bây giờ có tiền cũng không mua được! Quan trọng còn rất đẹp trai và dịu dàng nữa! Trời ơi, khi anh ta nói chuyện với tớ, tớ còn không dám tin, trên đời sao lại có người đàn ông đẹp như thế chứ? À không, có đó có đó. Người đàn ông Hạ gia, chính là kiểu người hoàn mỹ không giống ai! Nhưng người này rất thực tế nhé! Là một người đàn ông hoàn hảo đang sống sờ sờ đấy!”
Dương Lâm bất ngờ giật cả mình, không phải anh ta đến đây chứ?
Không phải chứ!
Sao có thể được ?
Trong bụng Dương Lâm đột nhiên vui hẳn lên, nhưng phải cố gắng dằn xuống, không thể biểu hiện ra ngoài!
Bạn học sinh đó lại bắt đầu trêu: “Ôi ôi ôi, thật là, giấu kỹ thế này, không vui chút nào cả? Nếu không phải anh ta chủ động hỏi tớ, có quen biết với cậu không, tớ cũng không biết, anh ta đến tìm cậu đấy!”
Sau đó các bạn học khác ai nấy đều tò mò: “Cậu mau nói đi chứ! Người đàn ông đó tìm ai?”
Bạn học đó nhìn Dương Lâm đầy vẻ bí ẩn, nói: “Còn phải đoán sao, đương nhiên là tìm bạn Dương Lâm của chúng ta rồi!”
Các bạn xung quanh cùng ngạc nhiên: “Không phải chứ? Chưa bao giờ nghe cậu ấy kể, Dương Lâm có họ hàng xịn thế sao!”
Bạn học đó trợn mắt nói: “Các cậu có bị khùng không! Đương nhiên không phải họ hàng rồi, là bạn trai của Dương Lâm!”
Gương mặt Dương Lâm đột nhiên đỏ bừng lên: “Đừng nói vậy, mối quan hệ giữa tớ và anh Tuyên, không phải như mọi người nghĩ đâu!”
Các bạn xung quanh bắt đầu trêu cô: “Anh Tuyên……..”
Mặt Dương Lâm càng đỏ hơn: “Này này, các cậu thấy ghét quá! Tớ không nói với các cậu nữa, tớ về đây!”
Dương Lâm ôm cặp sách, quay người đi ra khỏi lớp.
Trong lòng Dương Lâm vui mừng khôn siết, nhanh chân chạy ra cổng trường.
Khi Dương Lâm đầu tóc ướt đẫm mồ hôi chạy đến trước cổng trường, đã nhìn thấy Trình Thiên Cát đang đứng trước chiếc xe đua mà trước giờ chưa từng thấy, trong tay đang cầm một hộp quà được gói ghém rất kỹ và cầu kỳ.
Trình Thiên Cát nhìn thấy Dương Lâm bước ra, liền mở cửa cho Dương Lâm: “Biết chắc bây giờ em đã đói rồi, nên anh đã mang bánh kem cho em.”
“Ôi!” Các bạn học sinh xung quanh không kiềm được kêu lên thật to: “Lãng mạn quá đi!”
Trong lòng Dương Lâm vui đến nổi muốn nhảy lên, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ điềm tĩnh: “Sao anh lại đến đây?”
“Không biết tại sao, khi anh nhìn thấy cái bánh kem này, anh đã nghĩ đến em. Cho nên, anh tới đây.” Trình Thiên Cát mỉm cười nhìn Dương Lâm: “Anh cảm thấy, cái bánh này rất hợp với em.”
“Tại sao lại là bánh kem rất hợp với em?” Dương Lâm chớp chớp mắt nhìn Trình Thiên Cát.
“Tại vì, em ngọt ngào như cái bánh kem này!” Trình Thiên Cát nói ra câu này không hề có chút áp lực.
“Qua! Phải nói ngọt đến chết đi được! Không được, tớ phải ăn một bữa cho đáng!” Các bạn học xung quanh ai nấy đều không nhịn được kêu lên.
“Tớ cũng thế tớ cũng thế! Trời ơi, giống như nằm mơ vậy!”
“Tớ cũng cảm thấy như mơ, đây là sự may mắn mà có ngưỡng mộ cũng không thể có được!”
Những người khác cũng lên tiếng nói theo.
Trình Thiên Cát bình thản nhìn Dương Lâm và trao cho cô một nụ cười, Dương Lâm mắc cỡ đến nổi không dám ngẩng đầu.
Cuối cùng Dương Lâm đã bước lên xe Trình Thiên Cát, và nhận lấy bánh kem mà Trình Thiên Cát tặng cô, cùng Trình Thiên Cát rời khỏi chỗ đó.
Cô biết, khi ngày mai quay lại lớp, chắc chắn mình sẽ trở thành tiêu điểm của cả trường.
Nhưng cô không hề có chút cảm giác khó chịu, phải làm sao đây?
Bây giờ cô chỉ cảm thấy rất vui rất vui, vui đến nổi muốn cất giọng hát lên, phải làm sao đây?
Dương Lâm ôm lấy bánh kem ngồi ở vị trí bên cạnh tay lái, và nói: “Anh qua đây tìm em, có việc gì à?”
“Ừ, anh không yên tâm em, cho nên muốn qua đây thăm em.” Trình Thiên Cát có chút u sầu: “Anh thật sự không muốn lôi em vào chuyện này.”
“Em biết, em biết, nhưng em cam tâm tình nguyện làm mà.” Dương Lâm lập tức ngồi thẳng lưng, nhìn Trình Thiên Cát rồi nói: “Anh Tuyên, em thật sự muốn giúp anh. Bây giờ em đã có thể thường xuyên tiếp xúc hồ sơ giấy tờ của công ty, nói không chừng, có thể giúp anh tìm được thứ anh cần thì sao?”
Mắt Trình Thiên Cát lóe sáng, mỉm cười, đưa tay lên vuốt đầu Dương Lâm: “Thiệt thòi cho em rồi.”
Dương Lâm liền vui vẻ lắc đầu, hi sinh vì người mình yêu, không hề cảm thấy có chút thiệt thòi nào cả.
Trình Thiên Cát dừng xe ở bãi đậu xe của công viên ngay góc đường, đưa Dương Lâm đến ngồi ở băng ghế dài, mở cái hộp ra, đích thân cắt bánh kem đưa vào tay Dương Lâm, trịnh trọng nói: “Dương Lâm, đợi khi anh lấy được thứ anh cần, anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời.”
Dương Lâm giật mình, nhưng lại bình tĩnh nói: “Được ạ, em đợi anh.” Trình Thiên Cát nhẹ nhàng nở một nụ cười, rồi hỏi: “Dương Lâm, hỏi em một câu nhé, trong lòng em đã có ai chưa?”