Sở Nhã Quân không dám trái lời Trịnh thiếu gia, nhưng bây giờ kêu cô đi hãm hại người bạn tốt lúc trước của mình, cô thực sự có chút không thể ra tay được.
Ý nghĩa trong lòng của Sở Nhã Quân, tưởng rằng đã che giấu rất tốt, nhưng lại không biết rằng trong mắt Trịnh thiếu gia đã biết rõ điều đó.
Trịnh thiếu gia thấy Sỡ Nhã Quân không lên tiếng, nên cũng không miễn cưỡng cô, ông ta sẽ dùng hiện thực để nhắc nhở Sở Nhã Quân.
Quả nhiên, những ngày sau đó, Những ưu đãi trước đây của Sở Nhã Quân dường như trong một đêm đã bị tiêu hủy.
Ban đầu, cô còn có thể dùng phòng trang điểm cho riêng mình.
Bây giờ đã bị tổ đạo cụ mượn cớ tháo dỡ ra, chuyển tay cho diễn viên khác dùng.
Ban đầu, cô đóng phim rất ít bị NG, nhưng đạo diễn gần đây càng lúc càng bực mình với cô ấy, luôn bới móc sự sai lầm, không ngừng bắt cô đóng lại.
Còn những diễn viên nhỏ không bằng cô, ai ai cũng lấy đi nguồn “tài nguyên” ban đầu thuộc về cô.
Trong thời gian này, Trịnh thiếu gia hiếm khi đi tìm Sở Nhã Quân, ánh mắt của những người đó đều loé sáng, đều tưởng rằng Trịnh thiếu gia đã chán ngắt Sở Nhã Quân, Sở Nhã Quân đã là một quá khứ rồi, cho nên còn ai muốn nịnh nọt cô ấy?
Những ngày gần đây của Sở Nhã Quân có thể nói sống rất khó khăn.
Cuối cùng, Sở Nhã Quân sau khi bị một diễn viên nhỏ chặn trong nhà vệ sinh và tát một bạt tay, Sở Nhã Quân không còn chịu đựng nỗi, quyết định đi tìm Trịnh thiếu gia để kiện cáo.
Ban đầu, Sở Nhã Quân còn muốn cấu kéo một chút với Trịnh thiếu gia.
Cho nên mới cắn răng chịu đựng không chủ động tìm Trịnh thiếu gia.
Tuy nhiên bây giờ, cô thay vì cấu kéo Trịnh thiếu gia, lại bị Trịnh thiếu gia “dắt mũi”.
Sở Nhã Quân cho dù không can tâm cũng phải cam chịu.
Ngày hôm nay. Thời tiết không được tốt lắm, ngoài trời đang mưa nhỏ.
Sở Nhã Quân đứng rất lâu trước cửa câu lạc bộ mà Trịnh Thiếu gia thường xuyên đi đến, cô tìm không được Trịnh thiếu gia, do đó ngoại trừ ở đây chờ đợi ra cũng không còn cách nào khác.
Thế nhưng, Trịnh Thiếu gia không đến hoặc có đến cũng không chịu gặp mặt.
Sở Nhã Quân biết rằng đây là hình phạt của Trịnh thiếu gia dành cho cô.
Sở Nhã Quân đành phải cắn răng chịu đựng.
Ai biểu cô không phải là đối thủ Trịnh thiếu gia, bị đối phương đánh dồn ép?
Bây giờ không có sự che chở của Trịnh thiếu gia, cô ấy nháy mắt bị đánh trả lại nguyên hình. Cô còn chưa thành ảnh hậu, lấy đâu tư cách mà trao đổi điều kiện với Trịnh thiếu gia?
Những ngày này chỉ là một hình phạt cỏn con đối với cô ấy.
Nếu như thực sự chọc tức Trịnh thiếu gia, chỉ sợ rằng sẽ bị “đóng băng” toàn bộ trong làng giải trí.
Sở Nhã Quân đứng trong mưa tới ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có người từ cửa câu lạc bộ đi ra ngoài, quan sát Sở Nhã Quân từ đầu đến chân, rồi mới mở miệng nói: “Trịnh thiếu gia mời cô vào trong.”
Sở Nhã Quân vui mừng khôn xiết, mau chóng theo sau người đó vào trong câu lạc bộ.
Nhưng mà cô không có trực tiếp đi gặp Trịnh thiếu gia, mà bị dẫn tới khu bể tắm nước nóng.
Sở Nhã Quân không hiểu ý, nhưng cũng phép tắc đi tắm rửa cà và thay khăn tắm vào người, đi vào trong bể tắm nước nóng.
Lúc này, bể tắm nước nóng rộng lớn không có một bóng ai, Sở Nhã Quân trong lòng mang đầy bất an, và từ từ đi xuống dưới nước.
Sở Nhã Quân không biết Trịnh thiếu gia kêu cô ấy đi đến đây rốt cuộc là có ý gì.
Trong lúc Sở Nhã Quân suy nghĩ quẩn quơ, bên ngoài liền truyền lên tiếng bước chân.
Sở Nhã Quân nhanh chóng quay đầu nhìn qua, thì thấy được Trịnh thiếu gia mặc áo choàng tắm dắt theo mấy người vào đây.
Sở Nhã Quân mau chóng đứng người lên, chạy qua đó chào hỏi: “Trịnh thiếu gia, ông lâu rồi không có về đó rồi.”
Trịnh thiếu gia cười như không cười nhìn về phía Sở Nhã Quân, ừ lên một tiếng, sau đó quay người đi tới bể tắm,và từ từ xuống dưới nước.
Sở Nhã Quân mau chóng đi tới, và nhanh nhẹn chạy tới bên Trịnh thiếu gia mát xa xoa bóp cho ông ấy, động tác cẩn thận và tỉ mỉ, để tránh khiến cho Trịnh thiếu gia nổi giận.
Trịnh thiếu gia cũng không né tránh sự nịnh nọt của Sở Nhã Quân, mở miệng nói: “Sao? Đã nghĩ thông suốt chưa?”
Đôi tay của Sở Nhã Quân bị ngưng đọng một lát, sau đó tiếp tục dùng sức xoa bót, khẽ đáp lại: “Trịnh thiếu gia, em sai rồi, xin ông cho em cơ hội lần nữa.”
“Nhã Quân, nên làm thế nào, tôi cũng đã nói rõ với em rồi. Nếu cô còn không nghĩ thông suốt thì từ nay cũng đừng đến tìm tôi.” Trịnh thiếu gia nét mặt sa sầm, vẩy ta ra, lập tức có người đi đến, kéo Sở Nhã Quân đi chuẩn bị đưa cô rời khỏi đây.
“Đợi một chút! đợi đã!” Sở Nhã Quân hốt hoảng, không ngại thân thể hở hang, cố bám chân lấy không rời khỏi, la hét lên: “Trịnh thiếu gia, tôi đồng ý, tôi nhận lời yêu cầu của ông! Tôi nhất định sẽ làm theo lời nói của ông!”
Trịnh thiếu gia bèn nở một nụ cười và giơ tay lên, những người khác lập tức thả tay Sở Nhã Quân ra, đứng sang một bên.
Trịnh thiếu gia nói nhẹ nhàng: “Gần đây có một bộ phim lấy bối cảnh thời kỳ bao cấp, ban đầu diễn viên đã định sẵn đóng vai nữ chính, giờ diễn viên đó lịch đã kín hết rồi……”
Những lời sau đây, Trịnh thiếu gia không cần nói nữa.
Sở Nhã Quân lập tức chạy tới bên cạnh, tiếp tục hầu hạ Trịnh thiếu gia.
Trịnh thiếu gia cảm thấy hài lòng và nắm lấy cánh tay của Sở Nhã Quân, kéo cô ấy vào trong bể tắm, không màng tới những người xung quanh mà xé rách khăn tắm trên người Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân sợ hãi kêu lên, đưa tay che lấy thân thể của mình.
Trịnh thiếu gia lại thô lỗ mà lật người Sở Nhã Quân, và ở trước mặt mọi người làm tình với Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân nằm ở phía mép bể tắm, luồng hơi nước bốc khiến gương mặt của cô trở nên quái lạ.
Trịnh thiếu gia đã đập tan nát lòng tự trọng và tự tôn cuối cùng của Sở Nhã Quân, và hoàn toàn chế phục Sở Nhã Quân.
Làm tình xong, Trịnh thiếu gia không để mắt và để tâm gì đến Sở Nhã Quân, và cứ thế mà rời đi.
Sở Nhã Quân toàn người nằm bất động trên mép bể tắm, không động đậy gì.
Cô đã cảm thấy rằng toàn bộ lòng tự trọng của mình đã bị Trịnh thiếu gia đập tan nát hết.
Từ nay trở đi, cô không còn tư cách nào để đàm phán với Trịnh thiếu gia.
Trịnh thiếu gia bắt cô làm gì thì cô cần phải làm theo.
Nếu không, kết cục của cô sẽ không được tốt.
Thẩm Lục, cho xin lỗi.
Sở Nhã Quân đây xin lỗi anh, em cũng không còn cách nào khác, nếu em không làm theo lời Trịnh thiếu gia, thì sự nỗ lực trước giờ của em đều trở nên vô nghĩa! Trở thành ảnh hậu là ước mơ của Sở Nhã Quân, cô không muốn dễ dàng buông bỏ ước mơ đó.
Cho nên, đành xin lỗi anh vậy.
Thẩm Lục, nếu trách thì nên trách anh không nên có khuôn mặt sắc nước khuynh thành như vậy, nên trách Trịnh thiếu gia đã để mắt đến anh!
Đừng có Trách Sở Nhã Quân đây!
Sở Nhã Quân hai tay nắm chặt lại và đôi mắt bỗng mở to lên.
Sở Nhã Quân hiện giờ, ánh mắt không có một chút ôn hòa nào, thay vào đó là sự lạnh lùng và lòng tham vô đáy.
Sở Nhã Quân lúc trước đã chết rồi, Sở Nhã Quân hiện giờ, chỉ vì tương lai của cô mà chiến đấu!
Sở Nhã Quân đứng dậy và toàn người ướt sũng cứ thế mà đi đến phòng thay đồ.
Cô ta biết được, Trịnh thiếu gia không cho cô nhiều thời gian.
Cô nhất định phải lên kế hoạch .
Nhất định phải nghĩ ra cách, đưa Thẩm Lục vào giường Trịnh thiếu gia.
Chỉ có như vậy, cô mới có thể tiếp tục dựa vào quyền lực và nguồn “tài nguyên” của Trịnh thiếu gia, để sống lâu trong làng giải trí được. Sở Nhã Quân thay xong quần áo, và lấy điện thoại mình gửi tin nhắn cho Thẩm Lục: “Anh Thẩm Lục, em báo cho anh một tin, em nhận được kịch bản mới rồi, là vai nữ chính, bộ phim thời kỳ bao cấp, em chắc có thể đánh lọt vào vòng tranh giải thưởng phim trong nước. Em đã đặt một phòng ở khách sạn, anh hãy đến đây ăn mừng chung với em!”