Mục lục
Truyện không tên số 15
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

201551

Thôi vậy, nể mặt anh ta bất chấp nguy hiểm, lần sau sẽ không mặt sưng mày xỉa với anh ta nữa.

Thẩm Lục âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Mấy ngày tết trôi qua rất vui vẻ và sôi động, vì vậy thời gian cũng trôi đi rất nhanh, chớp mắt cái đã đến ngày mười lăm rồi, Thẩm Lục cũng nên về nước rồi.

Trước lúc anh rời đi, Thẩm Hà và Thẩm Duệ cứ lưu luyến không muốn cho cậu đi.

Thẩm Thất thấy hai đứa trẻ cứ ôm lấy chân của cậu không chịu buông tay, cô không kìm nổi đành nói: “hay là hai đứa theo luôn cậu các con về nước đi!”

Thẩm Hà và Thẩm Duệ còn chưa kịp mở lời, Thẩm Lục liền vừa cười vừa nói: “Tiểu Thất, công việc của em bên này cũng gần xong rồi, hay là mọi người theo anh về nước đi. Nước ngoài tuy tốt, nhưng không thể dễ chịu bằng nước mình được. Huống chi là, bà nội và mọi người đều mong em và các cháu về. Bà nội tuổi đã cao, thích nhất con cháu quây quần bên nhau, mấy ngày này, ngày nào bà cũng lẩm bẩm gọi tên Tiểu Hà và Tiểu Duệ, chỉ mong ngóng mọi người về nhà.”

Mắt Thẩm Thất đỏ au, cô gật đầu nói: “em biết rồi, xử lý xong việc bên này, em và các cháu sẽ về ngay!”

Nghe Thẩm Thất nói vậy, Thẩm Hà và Thẩm Duệ lập tức vui vẻ hoan hô: “ồ, tốt quá, chúng ta sắp được về nước rồi!”

Lúc này Thẩm Lục mới nở nụ cười, anh ôm nhẹ lấy Thẩm Thất, rồi nói: “không sao đâu, chờ trò chơi này của anh tung ra thị trường, anh sẽ nuôi em.”

Thẩm Thất ôm lấy eo của anh trai, cô không kìm nổi chảy nước mắt: “vâng ạ, vậy mai sau em trông chờ vào anh nuôi em đấy!”

“Tất nhiên rồi.” Thẩm Thất vui vẻ trả lời.

Thẩm Thất nghe thấy có tiếng giục từ đài phát thanh, lúc này cô mới buông Thẩm Thất ra, rồi nói: “đến giờ lên máy bay rồi. Anh ơi, em và các cháu sẽ về nhanh thôi.”

“Được, anh đợi mọi người ở nhà.” Thẩm Lục gật đầu, anh ôm bọn trẻ thêm lần nữa, rồi mới xách hành lý đi về hướng cửa lên máy bay.

Thẩm Hà không ngừng vẫy đôi tay nhỏ: “cậu ơi, đừng quên lời hẹn của chúng ta nhé!”

Thẩm Thất nghe thấy, liền quay đầu lại dơ tay ra hiệu ok với Thẩm Hà, lúc này Thẩm Hà mới vui vẻ cười.

Thẩm Thất không kìm nổi hỏi: “con và cậu đã hẹn gì với nhau đấy?”

“Bí mật!” Thẩm Hà và Thẩm Duệ cùng nhau trả lời.

Thẩm Thất lập tức cười to lên: “ai yo, bảo bối nhỏ của mẹ cũng có bí mật của riêng mình rồi đấy!”

Thẩm Hà và Thẩm Duệ làm mặt cười với Thẩm Thất: “nhất định không nói cho Mami biết! Mai sau Mami sẽ biết thôi!”

Thẩm Thất một lần nữa cười lên.

Thẩm Thất vừa về đến Việt Nam, Sở Nhã Quân lập tức đến tìm anh, hai người hẹn nhau gặp ở một phòng riêng trong nhà hàng.

Thẩm Lục đến từ rất sớm, chờ được khoảng mười phút, lúc này Sở Nhã Quân mới từ từ bước đến.

Sở Nhã Quân vừa bước vào cửa, cô cảnh giác nhìn xung quanh trước, sau khi xác nhận không có người theo dõi, lúc đó mới tháo kính dâm ra, nhanh chóng đi vào: ‘xin lỗi, em đến muộn.”

Thẩm Lục ngẩng đầu lên nhìn Sở Nhã Quân, anh không hề che giấu sự ngạc nhiên trong mắt.

Sở Nhã Quân bây giờ, khác hoàn toàn với trước đây.

Sở Nhã Quân trước đây, cả bộ đồ trên người không bao giờ quá ba triệu, nhưng Sở Nhã Quân bây giờ, bất kỳ một món đồ nào trên người đều là mẫu mới nhất của những thương hiệu lớn quốc tế. Bộ đồ này trên người cô, không đưới một trăm triệu.

Thẩm Lục liền mở lời ví dụ: “súng thay nòng hả!”

Sở Nhã Quân cúi đầu nhìn những thứ trên người, cô tự cười mỉa mai, rồi nói: “trước đây em luôn ngưỡng mộ người khác toàn thân dùng đồ hiệu, nhưng đến lúc mình có thể mua nổi, cảm thấy cũng chỉ là chuyện thường thôi.”

Thẩm Lục vừa cười vừa rót trà cho Sở Nhã Quân: “em có đói không? Gọi món đi?”

Sở Nhã Quân cũng không khách sáo với Thẩm Lục nữa, cô lập tức gọi mấy món ra.

Thẩm Lục nheo mày nhìn cô: “gọi ít thế thôi á? Trước đây em luôn gọi một đống mà!”

“Em không được phép béo.” Sở Nhã Quân cũng không giấu giếm: “Trịnh thiếu gia thích mẫu người con gái gầy gò, nếu em béo lên, chắc không lâu sau sẽ bị bỏ rơi thôi.”

Sở Nhã Quân không giấu giếm mối quan hệ của cô và Trịnh thiếu gia, những chuyện như vậy, cũng không giấu giếm nổi, người ngoài đều biết mối quan hệ của cô và Trịnh thiếu gia.

Thẩm Lục gật đầu, anh không nói một lời nào.

Đây là sự lựa chọn của Sở Nhã Quân, người khác không có quyền bàn tán.

Sở Nhã Quân nhìn vào khuôn mặt vẫn luôn đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thẩm Lục, ánh mắt cô trở nên mơ màng.

Hình như, bất tri bất giác, cô và Thẩm Lục đã không cùng một thế giới rồi.

Tuy thời gian gần đây hai người có nhắn tin cho nhau, nhưng cô luôn cảm thấy, mối quan hệ không được thân thiết như trước đây nữa.

Trước đây tuy cô nghèo, nhưng lôi Thẩm Lục đi ăn những món ăn vỉa hề cũng cảm thấy rất vui.

Bây giờ ăn những đồ ăn tinh tế như vậy, ngồi trong nhà hàng sang trọng, nhưng lại cảm thấy thiếu đi tình người.

Sở Nhã Quân cúi đầu nói: “anh không cười chê em chứ?”

“Không đâu.” Thẩm Lục bình tĩnh trả lời: “mỗi con người đều có quyền lựa chọn cách sống. Chỉ cần em cảm thấy vui là được rồi.”

Sở Nhã Quân nghe Thẩm Lục nói như vậy, cô lại càng cảm thấy buồn hơn.

Cuộc đời này cô và Thẩm Lục không bao giờ có khả năng được rồi. Sở Nhã Quân chia sẻ thẳng thắn luôn: “dù sao khi em dấn thân vào giới này, đã tính được không thể được trọn vẹn mọi thứ. Rất nhiều chuyện xem nhiều rồi nghe nhiều rồi, mình cũng biết là chuyện như thế nào. Bây giờ em còn trẻ, còn có cơ hội phấn đấu. Mấy năm nữa, đến cơ hội phấn đấu cũng không còn nữa. Thị trường bây giờ là như vậy, một khi có tuổi rồi, về cơ bản vai diễn sẽ hẹp đi rất nhiều. Anh nhìn các nghệ sỹ nhân dân, cũng chẳng phải như thế sảo? Chỉ có thể diễn những vai như mẹ chồng, mà những vai diễn này luôn không thể là diễn viên chính. Nếu bây giờ em không phấn đấu, sau này chắc đến vai mẹ chồng cũng chẳng có mà diễn.”

Thẩm Lục gật đầu: “anh hiểu.”

“Tuy Trịnh thiếu gia không cho được em quá nhiều, nhưng anh ta chịu cho em nguồn tài nguyên, là em đã cảm thấy rất vui rồi.’ Ánh mắt Sở Nhã Quân tối sầm xuống, cô nói: “những chuyện trong tương lai, em không muốn nghĩ đến nữa, đi một bước tính một bước thôi. Cho dù mai sau khi em già đi bị bỏ rơi, em kiếm đủ tiền rồi, cũng có thể kinh doanh nhỏ, cũng không đến nỗi bị đói chết.”

“Cũng đúng.” Thẩm Lục vẫn bình tình gật đầu.

Sở Nhã Quân thấy Thẩm Lục vẫn không hề có biểu cảm khác, ánh mắt cô càng lúc càng trở nên thất thần.

Có lẽ, thật sự là cô đã quá mơ tưởng rồi.

Thẩm Lục đối với cô, chưa bao giờ có ý nghĩ về vấn đề đó.

Đồ ăn được mang lên, Thẩm Lục vừa ăn vừa nghe Sở Nhã Quân tiếp tục chê bai về những chuyện trong giới nghệ sỹ, Thẩm Lục thì không hề chê bai với cô chuyện trong giới trò chơi.

Sau khi dùng xong bữa cơm này, hai người mỗi người đi một hướng.

Tuy trên mồm không nói, nhưng cả hai đều cảm nhận thấy sự xa cách giữa nhau.

Hình như họ thật sự càng đi càng xa rồi.

Thẩm Lục cũng không nghĩ ngợi gì, anh trở về công ty tiếp tục làm việc.

Không lâu nữa là Thẩm Thất về nước rồi, vì vậy anh nhất định phải cố gắng kiếm tiền, sau đó nuôi ba mẹ con!

Còn Sở Nhã Quân sau khi rời đi, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy đôi dép dưới đất, cô biết Trịnh thiếu gia bây giờ đang ở nhà.

“Trịnh thiếu gia, anh đến lúc nào đấy? Sao lại không gọi điện thoại cho em chứ?” Sở Nhã Quân vừa cười vừa chào.

“Cô vừa đi gặp Thẩm Lục đúng không?” Trịnh thiếu gia không tiếp lời của cô, mà ngược lại nhắc đến Thẩm Lục: “cô và anh ta rất thân sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK